"Đồng Diệc, học kỳ này có 24 tiết thì em đã xin nghỉ hết 23 tiết. Em nghĩ mình có thể lên lớp được không?"
"Không ạ." Đồng Diệc rũ mắt nghe giáo huấn, đôi tay nắm lại, thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn người đàn ông, làm nũng nói: "Thầy, thầy tha cho em đi, mỗi lần em nghỉ phép không phải là vì..."
"Vì sao nào?" Người đàn ông cởi 1, 2 cúc áo sơ mi ở bên, đũng quần tây của hắn cũng bắt đầu phồng lên, Đồng Diệc bắt đầu to gan hơn, nói: "Bởi vì thầy làm quá mạnh..."
"Nói lại lần nữa."
Đồng Diệc chui vào trong ngực người đàn ông cọ xát, "Mỗi lần làm xong đều rất mệt mỏi, không thể lên lớp a."
Đồng Diệc ngồi trên đùi người đàn ông, thấy hắn không phản ứng, cô cầm lấy bàn tay to lớn của hắn đặt lên eo mình, "Ba đừng giận, ba không ôm con, con rất sợ."
Đàm Bác Diên là giáo sư của chương trình học chính của Đồng Diệc và cũng là giảng viên chuyên nghiệp của học viện, vợ hắn đã mất từ lâu nhưng hắn không có ý định tái hôn.
Đàm Bác Diên khôi ngô tuấn tú lại chung tình, chính là hình mẫu lý tưởng của phụ nữ, cho đến khi bị Đồng Diệc phá vỡ quy tắc, nhưng chuyện hắn đẹp trai là sự thật không thể chối bỏ.
Hắn còn đặc biệt biếи ŧɦái, rất thích Đồng Diệc gọi hắn là "ba", quả nhiên Đồng Diệc vừa nói xong, tay của người đàn ông ngay lập tức ôm lấy eo cô, trầm giọng nói, "Hôm nay tới đây làm gì, lại tới xin nghỉ?"
Đồng Diệc ngọ nguậy mông, "Đúng vậy, có được không ba?"
"Không thoải mái chỗ nào sao?"
"Bụng đau..." Đồng Diệc rêи ɾỉ, bàn tay Đàm Bác Diên sờ tới bụng cô, hai tay ấm ấp xoa xoa bụng dưới, trực tiếp nắm lấy cạp váy cô kéo lên che hết bụng, "Cả ngày mặc mấy bộ đồ lộ rốn, không bị đau mới lạ."
"Ba ba không thích sao."
Người đàn ông ừ một tiếng, "Không thích em lộ eo trước mặt người khác."
"Vậy thì con sẽ chỉ để lộ eo trước mặt ba thôi." Đồng Diệc cúi đầu hôn lên môi Đàm Bác Diên, Đàm Bác Diên xoa đầu cô một cái, "Được rồi, nếu đau thì về nghỉ ngơi đi."
"Không muốn." Đồng Diệc sát lại gần hắn, đem bộ ngực mềm mại cọ lên người Đàm Bác Diên, "Muốn ở đây cùng ba."
"Bụng không còn đau nữa?" Cả người Đàm Bác Nhiên thả lỏng hưởng thụ Đồng Diệc mềm nhũn nằm trong l*иg ngực hắn, nghe thấy cô ậm ừ nói: "Không đau, bây giờ tiểu bức lại thật ngứa."
Đàm Bác Diên ôm chặt lấy người Đồng Diệc, bàn tay nắm lấy một bên ngực đang dán lên người hắn, "Lại còn phát dục nữa à."
Đồng Diệc ừ một tiếng, ôm lấy cổ hắn, "Ba, thật ngứa a..."
Đàm Bác Diên không chịu nổi nữa, hắn cởi bỏ chiếc váy ngắn của cô ra, đặt cả người Đồng Diệc ngồi lên góc bàn.
Mặt bàn lành lạnh cách qυầи ɭóŧ nhỏ làm Đồng Diệc khẽ rên lên, cô vịn lên người Đàm Bác Diên rồi hôn lên môi hắn.
Đàm Bác Diên là người đàn ông rất có kinh nghiệm, hắn hiểu rõ làm thế nào có thể khiến nhanh chóng chảy nước, nhưng Đồng Diệc lại muốn hôn môi với hắn, tự bản thân cô cọ mông lên góc bàn lành lạnh kia, rất nhanh dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ướt cả qυầи ɭóŧ, thậm chí còn để lại vệt nước ở trên mặt bàn.
Đàm Bác Diên thò tay vào trong qυầи ɭóŧ cô, "Thích tự mình cọ đến chảy nước?"
"A...ba."
Đàm Bác Diên rút tay ra, hắn nắm lấy qυầи ɭóŧ kéo căng lên, lắc qua lắc lại ma sát với âʍ ɦộ Đồng Diệc.
Âʍ ɦộ bị cọ đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ chảy hết ra bên ngoài, thịt huyệt non nớt cũng bị qυầи ɭóŧ làm cho ngứa ngáy, Đồng Diệc mất đi sức lực, ôm lấy Đàm Bác Diên, "A...ba...tiểu bức đau a..."
Đàm Bác Diên trực tiếp cầm lấy qυầи ɭóŧ cô kéo rách, "Không được làm nũng."
"Nếu hôm nay không làm tiểu bức chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ trắng đυ.c, ba sẽ đem mông Đồng Diệc đánh hỏng."