Sau Khi Về Nước Tôi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Người Giàu Nhất Thế Giới

Chương 25: Lại Đi Hoắc Gia Lần Nữa

Vương Như Lan khá tức giận, nhưng ở đây có quá nhiều người ngoài, vì thế bà ta không có cách nào phát tiết.

Hiện tại bà ta có chút hối hận, vừa rồi không nên chọn ở nơi công cộng như vậy, bà ta vốn muốn ra oai phủ đầu với Tuyên Mạt, ai ngờ người phụ nữ này lại lợi hại như thế, dăm ba câu đã đẩy bà ta lên đầu sóng ngọn gió.

Tuyên Mạt nhíu mày, hơi có dáng vẻ uất ức: "Có lẽ lời con vừa nói có chút không biết nặng nhẹ, hy vọng Hoắc phu nhân có thể coi như con trẻ người non dạ mà không so đo với con."

Vương Như Lan tức đến mức không nói nên lời. Thấy có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, bà ta chỉ đành che mặt, vội vàng bỏ chạy.

Tuyên Mạt thấy bà ta chạy trối chết, khóe miệng khẽ nhếch, bình tĩnh đứng dậy, đặt tiền cà phê xuống, sau đó tao nhã rời khỏi quán cà phê. Tuy nhiên chỉ trong vòng mười phút, hướng gió trên mạng lại thay đổi.

#Sốc! Cuộc chiến siêu cấp của gia đình hào môn!#

#Theo điều tra, hai công ty do Tam thiếu gia nhà họ Hoắc làm đại diện xác thực mắc nợ rất nhiều, không phải giả! Tam thiếu gia nhà họ Hoắc vì mất đi cha mẹ từ nhỏ, chịu đủ ức hϊếp ở Hoắc gia, kiên quyết phản kháng!#

Đây đã là lần thứ ba Hoắc Vân Chính cầm máy tính bảng, xem thay đổi trên hot search trong ngày hôm nay.

Anh phóng to bức ảnh Vương Như Lan và Tuyên Mạt đang ngồi trong quán cà phê, nở nụ cười nồng đậm. Quả nhiên anh không chọn nhầm người. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Hoắc Vân Chính nhìn xem, không nghĩ một người hiếm khi gọi điện thoại như ông nội gọi tới. Vừa nhấc máy lên, ông Hoắc liền ra lệnh: “Tối nay đưa vợ về đây. Ông có chuyện muốn nói!”

“Vâng.”

Sau khi Tuyên Mạt tan ca, bỗng nhận được điện thoại của Hoắc Vân Chính, lúc lên xe mới biết ông cụ Hoắc bảo vợ chồng bọn họ về Hoắc gia. Nhất thời, Tuyên Mạt thắc mắc liệu có phải vì chuyện trên hot search hay không.

“Anh Hoắc, thật ngại quá, chuyện hôm nay là do tôi không biết kiềm chế.”

Đôi chân thon dài của Hoắc Vân Chính bắt chéo, cơ thể hơi nghiêng người, vừa lạnh lùng lại vừa toát ra vẻ cao quý nồng đậm. Chỉ cần ngồi thế này, cũng có thể cảm nhận được rõ cảm giác áp bức trên người anh.

“Vượt ngoài dự kiến của tôi.”

Tuyên Mạt nghe vậy, híp híp mắt, khẽ cắn môi, cô biết mà.

Hoắc Vân Chính nhìn xem biểu cảm nhỏ của cô qua khóe mắt, không nhanh không chậm nói: “Năng lực ứng biến của cô rất tốt, quả nhiên tôi đã không chọn sai cô.”

Tuyên Mạt vốn đang có chút hối hận, nghe đến đây, mắt cô hơi ngạc nhiên, nhìn sang anh.

“Tôi đoán trước được người của Hoắc gia sẽ tìm đến làm phiền cô, nhưng chưa từng đoán cô có thể ứng phó tốt đến vậy.”

“Anh Hoắc không trách tôi nói những chuyện kia ra sao?”

"Cô nói không sai, chuyện của Hoắc gia trong giới không thể giấu được, chỉ là không có ai dám hé lời. Nhưng hôm nay từ miệng cô nói ra, độ chú ý lập tức khác biệt."

Lúc Tuyên Mạt nghe Hoắc Vân Chính trần thuật hời hợt như thế, vậy mà cảm thấy có chút đau lòng.

Hoắc Vân Chính không muốn tìm hiểu ánh mắt Tuyên Mạt nhìn mình lúc này là có ý gì, nhưng anh rất dễ lý giải. Anh cau mày: “Tuyên Mạt, thu hồi sự thương hại của cô dành cho tôi lại đi.”

“A, thật ngại quá, có chút không kiềm chế được.” Tuyên Mạt thu tầm mắt lại.

“Lát nữa đến Hoắc gia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô không cần phải lo lắng.”

Tuyên Mạt cảm thấy lời này của Hoắc Vân Chính là đang an ủi, hôm nay cô để Vương Như Lan mất mặt như vậy, thậm chí còn làm cho nhà họ Hoắc mang tai tiếng. Đợi lát nữa đến Hoắc gia, không chừng lại bị quở trách. Thật sự không cách nào tưởng tượng được.

Đến Hoắc gia.

Tuyên Mạt được Hoắc Vân Chính dẫn vào như thường lệ, nhưng từ khi bước vào cửa, cô đích thực phát giác được có một số thay đổi. Dường như khi những người hầu kia trông thấy bọn họ, rõ ràng có tôn trọng hơn lúc trước mấy phần.

Quản gia đi tới trước mặt bọn họ, cúi người chào hỏi: “Tam thiếu gia, ông chủ dặn dò, bảo cậu trực tiếp đưa thiếu phu nhân đến phòng ngủ.”

“Vâng.”

Hai người đi thẳng lên lầu. Tuyên Mạt cố ý liếc nhìn phòng khách, phát hiện nhà họ Hoắc không có ai. Chờ đến phòng ngủ của ông cụ Hoắc, Tuyên Mạt phóng tầm mắt nhìn quanh, không ngờ mọi người đều ở đây. Cả những người đã từng gặp và chưa từng gặp, đều có mặt.

Tuyên Mạt trấn định lại, hoàn toàn không phát giác được bàn tay cô đang nắm Hoắc Vân Chính tăng thêm lực.

Hoắc Vân Chính liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy. Anh hướng mặt về phía ông cụ Hoắc đang nằm trên giường, bình tĩnh nói: “Ông nội.”

Tuyên Mạt hô theo: “Ông nội.”

Ông cụ Hoắc ho khan hai tiếng, khi Hoắc Tùng Chiếu và những người đứng xung quanh nhìn thấy bọn họ, ánh mắt mang đầy lửa giận.

Nhất là Vương Như Lan, trông thấy Tuyên Mạt giờ phút này giả vờ vô tội, bà ta càng bực mình.

Bà ta không thể quên chuyện xảy ra trong quán cà phê hôm nay, bởi vì Tuyên Mạt, mà lúc bà ta về Hoắc gia, còn bị chồng khiển trách một trận.

“Vân Chính, cháu đúng là có một nàng dâu tốt.” Ông cụ Hoắc đột nhiên khen.

Hoắc Thi Hoa mỉa mai cười một tiếng: “Quả thực là một nàng dâu tốt, bằng không sao lại có thể ôm bất bình thay chồng mình như thế, khiến nhà họ Hoắc vô cớ bị mang tiếng xấu như vậy chứ.”

Tuyên Mạt cảm nhận được ánh mắt hung ác của Hoắc Thi Hoa.

Hoắc Vân Chính nói: “Kết hôn, đương nhiên không phải tùy tiện kết là kết.”

Ông cụ Hoắc cười phá lên: “Đúng thế, đây thực sự là cô gái có gan nhất mà ta từng gặp.”

Hoắc Vân Chính đáp lại: “Lá gan của Mạt Mạt cũng không lớn lắm, bởi vì là chuyện của cháu, nên mới tương đối để ý mà thôi."

Hoắc Tùng Chiếu lập tức ra mặt hỏi:" Hoắc Vân Chính, cháu cũng nghĩ như vậy sao? bác cho cháu hai công ty, lại bị vợ cháu biến thành có rắp tâm ngược đãi và bất công với cháu. Vợ cháu không biết rõ tình hình, chẳng lẽ cháu cũng không biết sao?"

Hoắc Vân Chính thờ ơ, lãnh đạm nhìn ông ta: "Bác cả cảm thấy cháu nên biết cái gì? A, hôm nay bác dâu nhắc nhở vợ cháu một câu, vậy cháu nên gọi bác một tiếng Hoắc tiên sinh hay là Hoắc tổng đây?”

Vừa dứt lời, ngọn lửa đã bùng cháy thành công vào một vấn đề khác.

Vương Như Lan tự dưng bị điểm tên, tim bà ta đập thình thịch. Lập tức giải thích: "Thân phận của cô ta không sạch sẽ, làm sao có thể xứng với cháu? Vân Chính, cháu có biết hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu người đang xem trò cười của nhà họ Hoắc nhà chúng ta hay không? Coi như ba mẹ cháu mất sớm, nhưng cũng không đến mức chúng ta không thực lòng yêu thương cháu, thì cháu liền cưới một người phụ nữ như vậy vào cửa chứ."

"Ông nội đã sớm đồng ý rồi, cô không đồng ý cái gì." Hoắc Vân Chính bất thình lình hỏi lại.

“Làm sao có khả năng ông nội đồng ý?” Hoắc Vân Chính cười cười: “Lúc ấy chẳng phải là cô cô cũng ở đây sao?”

Hoắc Thi Hoa hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.

Vương Như Lan thấy thế, trợn tròn mắt.

“Được rồi.” Giọng nói của ông cụ Hoắc không nặng không nhẹ, cắt ngang câu chuyện, mọi người nhìn về phía ông.

Tuyên Mạt nhếch môi, đồng thời lẳng lặng nhìn ông cụ Hoắc, cô rất tò mò ông cụ Hoắc rốt cuộc muốn nói gì, chẳng lẽ vẫn là lãnh đạm như vậy sao?

“Vân Chính, nếu cháu to gan như vợ cháu một lần, cũng sẽ không bị người ngoài nói, hại cho bác cả bọn họ bị hiểu lầm.” Sắc mặt của bọn người Hoắc Tùng Chiếu có hơi dịu đi.

Tuy nhiên, người nhạy cảm như Hoắc Vân Thừa là người duy nhất có thể nghe thấy ý khác trong lời nói ông cụ Hoắc.

Hoắc Vân Chính mặt không đổi sắc, rũ mắt xuống, nói: "Ông nội muốn cháu phản ứng như thế nào?"