Sau Khi Về Nước Tôi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Người Giàu Nhất Thế Giới

Chương 24: Thà Phá Bỏ Một Tòa Miếu Còn Hơn Phá Hủy Một Cuộc Hôn Nhân

Trên mạng đang xôn xao việc Hoắc Vân Chính và Tuyên Mạt đột nhiên kết hôn. Rất nhanh đã có người nắm bắt được tin tức hot này, trực tiếp tung toàn bộ thông tin về gia cảnh của Tuyên Mạt lên mạng. Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, việc Tuyên Mạt là do tiểu tam sinh cũng lập tức bị bàn tán xôn xao, vô cùng hot. Sực việc này cũng nhanh chóng lan tới Phong Đầu Hành, trở thành chủ đề bàn luận của nhân viên trong công ty. Mọi người từ cảm giác ghen tị ban đầu, giờ đây đã nhanh chóng nhìn Tuyên Mạt với một ánh mắt khác. Việc này cũng đã được Trình Chu báo cáo với Hoắc Vân Chính: “Gia, sự việc lần này em sẽ cấp tốc tìm người xử lí ổn thỏa.

“Ừ.”

“Thiếu phu nhân nếu biết sự việc lần này liệu có bị ảnh hưởng tới tâm trạng không?”.

“Cô ấy không phải kẻ ngốc, nếu đã đồng ý công khai, vậy bản thân cô ấy nhất định cũng đã lường trước được việc này.”

Hoắc Vân Chính cứng nhắc đặt máy tính xuống bàn. Trình Chu như bừng tỉnh, khẽ gật gật đầu, sau đó lui đi xử lí mọi chuyện. Còn Tuyên Mạt bên này ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Vương Như Lan, bà ta muốn hẹn Tuyên Mạt đến quán cà phê đối diện Phong Đầu Hành nói chuyện.

Giọng điệu khi nói chuyện trên điện thoại khá bình tĩnh, nhưng Tuyên Mạt vẫn có một chút cảnh giác. Cô ấy tạm thời bảo Hà Tuyết Nhi chuẩn bị một cây bút ghi âm, đặt trong túi của mình, sau đó đi gặp Vương Như Lan. Vương Như Lan không chọn phòng riêng, bà ta đã chọn một vị trí ở giữa quán cà phê. Bộ trang phục cao cấp trên người bà ta càng khiến người ta dễ dàng nhận ra. Nhưng khi Tuyên Mạt xuất hiện liền có người lấy điện thoại ra chụp ảnh. Tuyên Mạt ung dung điềm tĩnh, nhàn nhã tiến lại.

“Ngồi đi.” Vương Như Lan vẫn giữ ngữ khí lễ độ.

Tuyên Mạt ngồi xuống.

“Chắc cô biết mục đích tôi gọi cô ra đây là gì rồi.”

“ Xin lỗi, cháu không biết đoán lòng người, cũng không giỏi đoán, vẫn là bác dâu nói thẳng ra đi.” Tuyên Mạt đáp lại.

Vương Như Lan trên mặt lộ ra một nụ cười, không ngờ một câu nói của Tuyên Mạt đã phá vỡ thế tấn công của bà ta.

Bà ta cười lạnh một tiếng, “Tiếng bác dâu này, e rằng tôi không nhận nổi.”

“Nếu đã nói như vậy, tôi gọi bà là Hoắc phu nhân thì thế nào?”

Vương Như Lan rõ ràng là đã bị tính khí ngay thẳng của Tuyên Mạt làm cho hỏng kế hoạch, dường như kế hoạch đã chuẩn bị trước đó đều bị phá hỏng cả rồi. Bà ta lộ vẻ nóng nảy: “ Kiểu xưng hô này đã không còn thích hợp nữa rồi.” Bà ta ngạo mạn trả lời.

“Vậy Hoắc phu nhân tìm tôi có việc gì? Ngày hôm nay tôi đã xin nghỉ để đi mua nhẫn cưới với Hoắc Vân Chính, do đó thời gian còn lại sợ là không còn nhiều.”

Trong lời nói của Tuyên Mạt tuy lịch sự, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng có ý hối thúc.

Vương Như Lan suýt nữa thì phát cáu rồi. Bà ta nhìn sang xung quanh, nghiến răng, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng cay cú. Tuyên Mạt nhìn thấy vậy, cười tủm tỉm, bộ dạng này trong mắt người khác, cô dường như là một cô gái được giáo dục rất tốt. Giây tiếp theo, Vương Như Lan đong đưa người, điệu bộ hệt như là phu nhân của Hoắc gia: “Cho dù tôi không phải là mẹ ruột của Vân Chính, nhưng nó từ nhỏ chính là do một tay tôi nuối nấng, tôi cũng được coi như là mẹ nuôi của nó. Vốn dĩ tôi và bác nó đã sớm tranh thủ cho nó một cuộc hôn nhân viên mãn, nhưng vì sự xuất hiện của cô đã khiến cho Vân Chính hiểu chuyện trước đây hết lần này tới lần khác phản đối, khăng khăng đòi cưới cô! Tuyên Mạt, cô rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mê hoặc Vân Chính nhất nhất nghe lời như vậy".

“Hoắc phu nhân, hôn nhân là tự do.”

“Tự do hôn nhân ?” Vương Như Lan cười khẩy một tiếng,

“Vì thế nên mẹ cô cũng dùng chính lí do này mê hoặc bố cô rồi sinh ra cô phải không?”

Cặp mắt xinh đẹp của Tuyên Mạt đã lộ ra vẻ tức giận.

Vương Như Lan nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng vô cùng đắc ý, biết chắc bản thân đã nắm trúng điểm yếu của Tuyên Mạt. Bà ta nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: “Nếu không thì sao cô lại đi vào vết xe đỗ của mẹ cô làm gì, cũng làm nên cái chuyện tồi tệ như này. Tôi đã điều tra qua cô, kể ra cô ở nước ngoài cũng coi là có công việc ổn định. Vậy từ bỏ công việc tốt như vậy ở nước ngoài, sau khi về nước quen biết với nhà họ Tống, người mà cô vốn dĩ phải kết hôn là Tống Thành Ảnh! Nhưng không ngờ cô lại dụ dỗ Vân Chính nhà chúng tôi, có phải trong mắt cô Hoắc gia tốt hơn Tống gia, cho nên cô mới thay đổi ý đồ?”

Tuyên Mạt đặt hai tay lên đùi cố gắng kiềm chế, không để cho bản thân trong chốc lát bị bà ta đánh gục. Cô nhướn mày, rộng lượng nhìn vào đối phương: “Với năng lực của nhà họ Hoắc, Hoắc phu nhâ lại chỉ có thể điều tra ra những chuyện ở bề nổi như này, tôi thật sự có một chút hoài nghi về năng lực của Hoắc gia rồi.”

Trên gương mặt đắc ý của Vương Như Lan hiện rõ vẻ tức giận.

“Cái gì? Những thứ mà tôi điều tra ra còn có thể là sai sự thật?”.

“Vâng, đương nhiên là sai. Ngoài tôi, Vân Chính còn có chuyện của Tống Thành Ảnh, Hoắc phu nhân sao có thể sơ suất như vậy. Lúc đó là Tống Thành Ảnh ức hϊếp tôi, Vân Chính anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên chúng tôi là vừa gặp đã yêu.”

“Cô! Cái đồ trơ trẽn!” Vương Như Lan suýt chút nữa đập bàn vì tức giận.

“Có lẽ đối với Hoắc phu nhân đây mà nói, tình cảm kiểu này đến quá vội vàng, nhưng nếu không phải chúng tôi có tình cảm với nhau, thì sao lại kết hôn chứ? Tiếp theo, Hoắc phu nhân có luôn miệng nói là vì Vân Chính chuẩn bị một cọc nhân duyên mĩ mãn, nhưng trên thực tế đây không phải là hai nhà liên hôn sao? Bố mẹ chồng tôi mất sớm, Vân Chính được phu nhân Hoắc chăm sóc nên vô cùng biết ơn và cảm kích điều đó. Thế nhưng trên Vân Chính vẫn còn hai anh lớn, tại sao Hoắc phu nhân lại không cân nhắc hôn sự của hai người họ trước mà cứ phải ép Vân Chính kết hôn? Bỏ qua cả anh cả, cho em trai kết hôn trước, không phải là có chút không hợp lí sao?”.

“Cô! Cô!” Tuyên Mạt ngồi khoan thai, khuôn miệng lộ một nụ cười mãn nguyện, rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong. Còn Vương Như Lan chính xác đã phải chịu thất bại dưới đòn công kích của Tuyên Mạt, trên mặt của bà ta hiện rõ hai chữ “chột dạ”.

“A, tôi bây giờ biết vì sao tôi với chồng mình lại yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi, vì vốn dĩ chúng tôi có trải nghiệm giống nhau đó.”

Tuyên Mạt nở nụ cười khinh bỉ, nhìn thẳng vào ánh mắt đang phẫn nộ của Vương Tư Lan: “Tôi cũng bị ép hôn, chồng tôi cũng bị các người ép kết hôn với người con gái mà anh ấy không thích, do đó chung tôi mới thu hút lẫn nhau.”

Lời nói của cô ấy không cao không thấp, từ tốn, nhưng vẫn đủ để những vị khách xung quanh đó nghe rõ từng chữ. Tất cả đều không thể tin được, đây đúng là một bí mật động trời mà!

“Hoắc phu nhân, tôi không hi vọng sẽ nhận được lời chúc phúc của mấy người, nhưng tôi và Vân Chính là thật lòng yêu thương nhau. Bố mẹ chồng tôi đã không còn nữa rồi, cho dù các người ném cho Vân Chính hai công ty sắp phá sản, Vân Chính cũng không quan tâm, đem ủy khuất nuốt vào. Nhưng chuyện hôn nhân, lẽ nào anh ấy không được tự mình làm chủ sao? Thà phá bỏ một tòa miếu còn hơn phá hủy một cọc hôn sự Hoắc phu nhân à.”

Vừa dứt lời, Vương Như Lan nổi giận đứng phắt dậy “Tuyên Mạt, cô ở đây nói năng xằng bậy cái gì vậy! Cái gì mà hai công ty sắp phá sản?”

“Không phải sao? Tất cả mọi người đều nhắm mắt làm ngơ trước việc này, gặp người có lòng, người ta đặc biệt đi điều tra cũng có thể biết tình hình hai công ty của Vân Chính trong những năm qua. Nếu không phải là do năng lực của Vân Chính xuất sắc, hai công ty kia lại có thể dần phát đạt được như ngày nay sao? Tôi biết, đây là mấy người muốn kiểm tra Vân Chính, anh ấy đều đã giải thích cho tôi nghe cả rồi. Trong lòng của Vân Chính, anh ấy vẫn luôn vô cùng biết ơn sự chăm sóc của Hoắc phu nhân lúc nhỏ dành cho anh ấy.”

Vương Như Lan sửng sốt hết lần này tới lần khác, tay chỉ vào mặt Tuyên Mạt, dường như muốn nói gì đó, nhưng những ánh nhìn xung quanh dần thay đổi, không ngừng dán ánh nhìn hoài nghi lên người bà ta.

“Được, được lắm, tôi đúng là coi thường cô quá rồi!”.