Bách Văn Ninh không biết mình đã chọc giận gì đến Hạ Hồng Minh mà đến mức bị hắn ép vào bức tường bên cạnh cửa của căn nhà trên sân trường cᏂị©Ꮒ đến dục tiên dục tử như vậy, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong huyệt bắn tung tóe, khe thịt bên trong bị đâm muốn mềm nhão ra, không cầm cự được chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.
Sợ người ở bên ngoài nghe thấy, Bách Văn Ninh chỉ có thể chật vật che miệng, lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhanh quá... em điên mất… Điên mất thôi…”
“Tên anh là gì, hửm?”
Thay vào đó, Hạ Hồng Minh bật cười, môi hắn áp lên vành tai của Bách Văn Ninh, giọng nói dịu dàng thắm thiết: “Sao trí nhớ của bà xã tệ vậy chứ, tên của anh là gì cũng không biết, anh tên Hạ Hồng Minh, nhớ chưa nào?”
Chỉ là hắn không còn quan tâm Bách Văn Ninh có thể thích ứng hay không, rút côn ŧᏂịŧ ra hết rồi lập tức cắm sâu vào tận gốc, thoái mái đâm rút mạnh mẽ, dường như là đang hận không thể trực tiếp cᏂị©Ꮒ chết Bách Văn Ninh vậy.
Bách Văn Ninh bị hắn cᏂị©Ꮒ mà toàn thân run lên bần bật, lúc thì gật đầu lúc thì lắc đầu, ánh mắt đã sớm bị bao phủ một làn sương mù, đáng thương nhìn hắn.
Toàn bộ lỗ hoa như bị biến thành một cái bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ lớn, huyệt thịt có một chút xíu cảm giác bị côn ŧᏂịŧ kéo ra, Bách Văn Ninh sợ thịt mềm bên trong sẽ bị côn ŧᏂịŧ trực tiếp lôi ra ngoài, vẻ mặt cậu càng thêm thống khổ.
Nhưng Hạ Hồng Minh chỉ muốn cᏂị©Ꮒ chết cậu, khiến cho trong tâm trí cậu chỉ còn mỗi côn ŧᏂịŧ lớn của hắn mà thôi!
Đáng lẽ hắn sẽ không giận cậu đến vậy, nhưng đến cả hắn mà cậu còn quên mất, rõ ràng là hắn cũng đã tự giới thiệu mình ít nhất năm sáu lần rồi mà!
“Bé nhớ kỹ chưa nào, cục cưng mà, chồng em tên gì?"
Bách Văn Ninh không dám trả lời, cậu sợ khi lấy tay che miệng xuống, không kiềm chế được mà hét toáng lên thì sẽ bị bị em trai ở bên ngoài nghe thấy, đột nhiên cánh cửa phía sau lưng lại bị gõ.
“Anh Ninh! Anh Ninh, anh có ở đây không? Lạ thật, anh Ninh đi đâu vậy nhỉ? Gọi điện thoại cũng không bắt máy…”
Mấy đứa em trai khác đi đến bên cạnh đề nghị: “Muốn tìm chìa khóa vào trong xem một chút không, nhỡ đâu người kia khiến cho anh Ninh gặp bất lợi thì sao.”
Nghe bọn họ nói, thân thể Bách Văn Ninh trở nên cứng đờ, nhưng Hạ Hồng Minh lại rất ân cần nhắc nhở: “Bé con à, mau trả lời anh đi, nếu không em sẽ quên mất đó, tranh thủ thời gian nói cho bọn họ biết, nếu không bọn họ sẽ nhìn thấy vợ da^ʍ bị chồng cᏂị©Ꮒ trên sân thượng, nước chảy lênh láng đấy.”
“Lúc đó họ sẽ biết em là đồ lẳиɠ ɭơ, nhìn anh phóng hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng vợ da^ʍ, em có tử ©υиɠ không, để cho bọn họ nhìn thấy tử ©υиɠ của em bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào rồi em sẽ mang thai con của anh được không…”
“Không…”
Cánh tay che miệng có chút đau, Bách Văn Ninh vừa tưởng tượng ra cảnh tượng đó, bụng liền co quắp, nhanh chóng lắc đầu.
“Tên là ... Hạ Hồng Minh... Hạ Hồng Minh... Chồng ơi, em không thể làm được... đừng… sẽ bị nghe thấy đó…”
Cách âm của sân thượng cũng không tệ, cho nên mấy đứa em trai kia cố ý nhốt Hạ Hồng Minh ở đây, để hắn không nhờ người khác giúp đỡ.
Nhưng nếu âm thanh quá lớn vẫn sẽ nghe thấy, ít nhất người đứng ở sát cửa sẽ nghe được.
Nói được nửa câu, Bách Văn Ninh nhanh chóng che miệng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống lăn lên mu bàn tay.
“Đúng rồi, bà xã ngoan quá, mau nói cho bọn họ biết đi, nếu không bọn họ sẽ tìm được chìa khóa rồi mở cửa ra đấy.”
Nơi giao hợp của hai người vốn đã lầy lội ướt đẫm, âʍ ɦộ thật thú vị, vừa đói vừa khát nếm thử mùi vị của côn ŧᏂịŧ lớn, lưu luyến không muốn buông ra.
Hạ Hồng Minh không có ý định để cho tiểu âʍ ɦộ này thèm khát mình, hắn bế Bách Văn Ninh lên đổi tư thế, để cho cậu nằm ở trên cửa, thân mật giảm tốc độ: “Nói cho bọn họ biết đi nào cưng, nói cho bọn họ biết em đang làm gì... em hãy nói là tôi đang nói chuyện với Hạ Hồng Minh, các người không cần quan tâm, nhanh đi khỏi đây đi.”
“Tôi…” Bởi vì tác dụng của thôi miên, Bác Văn Ninh suýt chút nữa đã thốt ra rằng mình đang bị cᏂị©Ꮒ, nhưng nhanh chóng bị lời nói của Hạ Hồng Minh khai mở tâm trí: ‘Tôi đang nói những chuyện với Hạ Hồng Minh ... Đừng lo lắng về điều đó, mau đi khỏi đây đi A!!”
Bởi vì Hạ Hồng Minh không nhúc nhích, cho nên Bách Văn Ninh cuối cùng cũng cố gắng tiết kiệm được chút sức lực để nói bằng giọng bình thường, nhưng vừa mới dứt lời, côn ŧᏂịŧ lớn trong người cậu càng thêm đâm sâu vào trong một chút, vô tình đυ.ng phải miệng tử ©υиɠ ở tận sâu bên trong lỗ huyệt.
Hạ Hồng Minh nhận thấy có điều gì đó không ổn, trực tiếp vươn tay ra che đi tiếng kêu la rêи ɾỉ mà Bách Văn Ninh chưa kịp phát ra.
Tâm trí cậu lập tức trống rỗng, miệng cổ tử ©υиɠ bị đâm len liền trực tiếp phun ra một đợt thủy triều, dươиɠ ѵậŧ trước mặt vốn là không bắn ra được gì nữa mà trực tiếp phun đầy nướ© ŧıểυ bắn tung tóe trên mặt đất, phát ra âm thanh cực kỳ tục tĩu ái muội.
Nhịp tim cũng tăng nhanh theo, chỉ còn tiếng thở hổn hển vô thức, nước mắt ứa ra, nước bột theo kẽ hở giữa các ngón tay rỉ ra chạy xuống.
Bách Văn Ninh cảm thấy như thể cả linh hồn của mình đã bị mất đi, thân thể dựa hoàn toàn không còn chút sức lực nào dựa vào người Hạ Hồng Minh, người em mà cậu vừa mắng cũng đã rời đi lúc nào không hay.
Sau khi Bách Văn Ninh vừa hoàn hồn lại, Hạ Hồng Minh không khỏi hưng phấn liếʍ cổ và vành tai cậu: “Côn ŧᏂịŧ lớn cᏂị©Ꮒ đến tận tử ©υиɠ sướиɠ chết đi được, bắn ra đầy nướ© ŧıểυ đây này.”
Hạ Hồng Minh không khỏi cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi được cᏂị©Ꮒ Bách Văn Ninh một cách thuần thục như vậy, đặc biệt là cơn cực khoái khi nhục huyệt hút lấy côn ŧᏂịŧ lớn của hắn, khiến cho tinh thần lẫn thể xác của hắn thoải mái không chịu được.
“…”
Sau khi bàn tay che miệng cậu mở ra, Bách Văn Ninh bị bế lên lại, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, khi Hạ Hồng Minh bắt đầu cᏂị©Ꮒ cậu thêm lần nữa, cậu đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn:
“Không được… Ông xã... Sắp hỏng rồi... Sắp hỏng rồi…”
“Thế nhưng anh vẫn chưa xuất tinh cho vợ da^ʍ của anh mà.”
“Vậy thì làm sao,.. mau bắn đi... ư… Đừng... Đừng nhét vào nữa mà anh... bên trong buốt quá…”