Bách Văn Ninh không thể ngăn cản Hạ Hồng Minh được, chưa kể hệ thống thôi miên, chỉ dựa vào sức lực chênh lệch giữa hai người cũng không thể giúp được gì cả.
Hạ Hồng Minh nhìn cậu một cách đáng thương, như thể cậu thực sự bị cᏂị©Ꮒ hỏng rồi vậy, dươиɠ ѵậŧ hồng hào đang phun ra nướ© ŧıểυ, mềm nhũn rũ xuống một cách đáng thương, hắn thử chạm lên, Bách Văn Ninh hét lên, nức nở nhẹ bảo hắn đừng chạm vào nó.
Quá nhạy cảm rồi.
“Vậy thì em thả lỏng ra đi, để anh cᏂị©Ꮒ vào miệng tử ©υиɠ của em rồi xuất tinh thật nhanh, được không?”
Cậu hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, Bách Văn Ninh chỉ biết Hạ Hồng Minh hứa với cậu là bắn nhanh thôi, vì sợ hắn sẽ đổi ý, cậu vội vàng gật đầu: “Em thả lỏng ... Em thả lỏng... Ư... !”
Nhưng khi thịt mềm ở thành tử ©υиɠ bị côn ŧᏂịŧ lớn đυ.ng vào, Bách Văn Ninh không khỏi căng cứng cả người lên, căn bản không thể thả lỏng ra được.
“Đừng-đừng cắm vào đó... chồng ơi…”
“Nhưng đây là tử ©υиɠ, vợ da^ʍ thích được chồng đút vào tử ©υиɠ nhất mà, thoải mái chảy nước ướt cả mông luôn rồi.”
Hệ thống thôi miên và nỗi sợ hãi kɧoáı ©ảʍ đó đang chiến đấu trong tâm trí Bách Văn Ninh, cuối cùng cậu đang cố gắng thả lỏng, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, để cho côn ŧᏂịŧ to lớn khiến anh sợ hãi đâm thẳng vào miệng tử ©υиɠ mềm mại, làm cho huyệt thịt bỗng nhiên co vào, chăm chú siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, làm ra một hành động kháng cự trong im lặng.
Nhưng Bách Văn Ninh vẫn không thể chống lại lực đâm vào của Hạ Hồng Minh, cổ tử ©υиɠ dần trở nên mềm mại, chậm rãi nuốt côn ŧᏂịŧ lớn vào.
“Đừng!! Đừng tiến vào nữa!!... Chồng ơi... Em van anh, ông xã... Thốn quá...... Côn ŧᏂịŧ lớn quá mạnh mẽ... Tử ©υиɠ đau quá…”
Những nơi mẫn cảm nhất cũng bị xâm nhập, toàn thân Bách Văn Ninh khẽ run lên, côn ŧᏂịŧ của hắn vốn đã bắn ra trống trơn, trông thật đáng thương, mềm oặt chảy ra nước.
Khi tử ©υиɠ bao bọc toàn bộ côn ŧᏂịŧ lớn, ngay cả Hạ Hồng Minh cũng cảm thấy da đầu tê dại một chút, thực sự quá sướиɠ rồi, chỉ cần hắn tưởng rằng thứ này thuộc về Bách Văn Ninh thôi cũng đã làm hắn cảm thấy máu trên toàn thân sôi trào không tự chủ được, không thể khống chế nổi bắt đầu kịch liệt đâm thọc vào tử ©υиɠ mềm mại.
“Đừng…!!! A!!!”
Bách Văn Ninh cảm thấy mình sắp phát điên, liều mạng giãy dụa, nhưng không biết phải trốn bằng cách nào.
Dường như dù trốn ở đâu cũng sẽ bị lôi ra tra tấn, cậu nhạy cảm đến mức hễ mỗi lần hắn thúc vào sâu trong tử ©υиɠ thì sẽ co co giật giật, côn ŧᏂịŧ lớn lại dùng sức húc thật mạnh vào, giống như muốn để lại dấu ấn chiếm hữu vậy.
Cho đến khi được đánh dấu hoàn toàn rồi, lúc này mới bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vào bên trong cậu, bụng cậu phình to như thể đang mang thai một đứa trẻ, dù có thể nào đi chăng nữa cũng không thể tiêu hóa hết được.
“A!!!”
Thành tử ©υиɠ mỏng manh vốn đã rất đau đớn tê tái vì côn ŧᏂịŧ lớn, sau đó lại bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc đặc sệt, Bách Văn Ninh không nhịn được khóc thét lên mất kiểm soát, mấy đầu ngón tay bấu chặt lên bờ vai trắng nõn của Hạ Hồng Minh, bất lực để lại những vết cào cấu hỗn độn.
Cậu thậm chí còn rơi vào trạng thái bất tỉnh một lúc.
Sau khi tận hưởng dư âm của kɧoáı ©ảʍ, Hạ Hồng Minh nhìn Bách Văn Ninh, cậu nhóc đã ngất đi, trên mặt dính đầy nước mắt, như thể cậu đã bị cᏂị©Ꮒ tan ra từng mảnh.
Trên người tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, thoạt nhìn giống như vừa mới bị phun tϊиɧ ŧяùиɠ lên, trên mặt lộ ra dấu vết xuân sắc du͙© vọиɠ.
Khi côn ŧᏂịŧ lớn bị rút ra, lỗ huyệt hoàn toàn không thể khép lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong phun ra ngoài, không khí đã sớm mang theo mùi khiêu da^ʍ nồng đậm nay càng trở nên đậm vị hơn nữa.
Mà chỗ càng sâu càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, một số ít đã ngoan ngoãn khóa chặt ở bên trong tử ©υиɠ.
Hạ Hồng Minh không định làm sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, nếu Bách Văn Ninh thực sự mang thai, hắn có thể được cᏂị©Ꮒ cậu một cách chính đáng, nếu không được thì hắn cũng rất tò mò nếu Bách Văn Ninh phát hiện có tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng mình, thì có cảm thấy bất ổn không.
Hệ thống thôi miên, Hạ Hồng Minh có chút tò mò, chính xác là chuyện gì đang xảy ra với thứ này vậy.
Không biết có phải may mắn hay không, âm thanh hệ thống lại vang lên bên tai Hạ Hồng Minh khi hắn đang giúp Bách Văn Ninh dọn dẹp đống hỗn độn.
[Cuộc thôi miên sắp kết thúc, thời gian đếm ngược là ba phút.]
Đến khi Bách Văn Ninh tỉnh lại, dấu vết trên người gần như đã bị tẩy sạch, chỉ còn lại dấu hickey là không thể xóa được.
Hạ Hồng Minh không sợ bị phát hiện, nhưng hắn rất ngạc nhiên khi thấy sau khi cuộc thôi miên kết thúc, tất cả những gì hắn để lại đều biến mất, nói vậy thì có nghĩa tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong miệng tử ©υиɠ của Bách Văn Ninh cũng…
Sau khi kết thúc thôi miên, Bách Văn Ninh tỉnh lại, xoa xoa cái trán đau nhức, ký ức hỗn loạn dần dần rõ ràng.
Tiêu hóa xong ký ức trong đầu, Bạch Văn Ninh ngẩng đầu không tin trừng mắt nhìn Hạ Hồng Minh: “Anh dám đánh tôi!! Anh dám đánh tôi!! Anh dám đánh tôi đến ngất xỉu!! Anh cướp vị hôn thê của tôi mà anh còn dám đánh tôi!”
“Tôi không có…”
“Sao anh lại hư hỏng như vậy hả!!”
Bách Văn Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có những kẻ trơ trẽn như vậy, những giọt nước mắt ủy khuất khó có thể cầm được!!!
“Tôi không có…”
Nhận ra sự chênh lệch về sức lực giữa hai người, Bách Văn Ninh không muốn nghe Hạ Hồng Minh nói gì nữa cả, vì sợ người bên kia sẽ đánh mình bất tỉnh một lần nữa chỉ bằng một cú đấm, cho nên cậu vừa chạy vừa buông ra mấy lời cay đắng: “Tôi không đội trời chung với anh!! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!!”
Hạ Hồng Minh đã bị cắt ngang chưa kịp giải thích gì đã thấy Bách Văn Ninh đã chạy mất rồi: “…”