Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 31

Sáng hôm sau, Tô Duyệt vì vết thương bị đau mà tỉnh giấc.

Tuy rằng chỉ là phần da cọ sát với nệm nhưng cũng rất đau. Cô ngồi dậy, thật cẩn thận mà đem cái chân vượt qua ranh giới rút về , nhìn Giang Từ nằm ngủ thẳng tắp thì bĩu môi, buổi tối ngủ là tư thế đó, sáng hôm sau cũng không xê dịch chút nào.

Cô xoa xoa mắt, đi dép rồi bước tới toilet.

Trong gương, ngày hôm khi vẫn 125 cân thì mặt cô vẫn tròn tròn thịt thịt, trước đó chủ yếu là gầy phần bụng cùng đùi, không nghĩ tới hôm nay mặt cũng thon đi một chút.

trước kia mập mạp, ngũ quan đều bị dồn thành một khối, lúc này gầy đi cô mới phát hiện gương mặt này ngũ quan cũng thực hảo, hiện tại còn chưa quá tinh xảo, nhưng đã trở nên thanh tú dễ nhìn, hơn nữa màu da cũng không ngăm đen ám vàng như trước, hiện tại cô giống như là nụ hoa chớm nở vậy.

Quan trọng nhất chính là đôi mắt, sẽ không giống như trước kia híp thành một đường, con ngươi đen nhánh sáng trong, ngập nước, linh khí bức người.

Sách, trước kia cô có một đôi mắt đào hoa câu nhân , mà nguyên chủ lại là một đôi mắt hạnh xinh đẹp .

Tô Duyệt vừa mừng vừa sợ.

Xem ra gương mặt này vẫn là rất có tiềm lực, chờ cô gầy đi hai mươi cân, làn da trở nên trắng nõn thì phỏng chừng giá trị nhan sắc cũng sẽ không tầm thường.

tâm tình Tô Duyệt so với mặt trời bên ngoài còn rạng rỡ hơn nhiều, cô nhỏ giọng ngân nga từ toilet đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng quét qua thấy Giang Từ đứng ở trước tủ quần áo, bước chân lập tức dừng lại, bài ca ngân nga trong miệng cũng im bặt.

ngón tay thon dài của anh thong thả ung dung mà cởi chiếc cúc áo ngủ cuối cùng.

Tô Duyệt cũng không có dịch tầm mắt, ngược lại trừng lớn đôi mắt, rất có hứng thú mà ngắm nhìn nam sắc. Cô vẫn luôn cho rằng Giang Từ cả ngày ngốc ở trong phòng thì thân hình nhất định là gầy ốm, thậm chí là da bọc xương, giống mấy mỹ nam bị bệnh vậy.

Nhưng mà, khi anh đem áo ngủ trên người cởi ra thì khoan ngực tráng kiện, cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện, gầy nhưng rắn chắc lại không có vẻ ốm yếu, đặc biệt là đường cong cơ bắp vô cùng hoàn mỹ chạy dài dọc cơ thể.

Khiến người xem mơ màng.

Tô Duyệt trước kia hợp tác với không ít nam diễn viên, khi ở phim trường cũng thấy bọn họ lộ ra thân thể, xác thật có cơ bắp nhưng quá khoa trương cũng không đẹp, có người lại gầy ốm , cơ ngực gì đó đều cần chuyên viên trang điểm vẽ lên. Giống Giang Từ liền vừa vặn, mặc quần áo thù gầy, cởi ra...... Sách, thật sự vừa vặn.

Giang Từ động tác thong thả mà từ trên giá áo đem quần áo đã chuẩn bị tốt lấy ra, tiếp tục thong thả ung dung mặc vào.

Đốt ngón tay rõ ràng đem cúc áo cài lên.

Tô Duyệt quả thực là nhìn không chớp mắt, người đàn ông này, nếu không phải hủy dung thì còn có bao nhiêu xuất chúng a.

ngón tay Giang Từ thon dài đặt ở chỗ cạp quần, anh ngẩng đầu, đuôi lông mày mang theo lạnh lẽo, khóe môi gợi lên tươi cười không có chút ý tốt nào “Nhìn lâu như vậy, cô khẳng định là rất vừa lòng đúng không.”

Tô Duyệt đỏ mặt nhưng thực thành thật, “Thực vừa lòng a.”

Giang Từ xụ mặt, vết sẹo trên mặt có điểm hung lại có điểm dữ tợn, ngữ khí thong thả từ từ, “Cho nên, cô còn muốn nhìn xuống?”

“Khụ, cái kia...... Tôi đi xem Tiểu Hạo Hạo rời giường chưa.” Tô Duyệt nhanh chóng thu hồi ánh mắt, miễn cho chọc anh sinh khí.

Giang Hạo Duyên ở phòng cách vách, Tô Duyệt đẩy cửa ra đi vào thì phát hiện tiểu gia hỏa đã đã tỉnh.

Trên mặt đất còn bày đồ chơi cô mua, Rau Thơm nằm ườn ở bên cạnh, thấy cô tiến vào, nó nhẹ nhàng mà meoo một tiếng, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Tô Duyệt đi đến toilet, chỉ thấy nhóc con đứng ở ghế nhỏ, trong tay cầm bàn chải đang đánh răng.

Từ trong gương nhìn thấy thân ảnh của cô, mắt Tiểu Hạo Hạo trừng lớn, trong miệng nhỏ vẫn còn đầy bọt, nãi thanh nãi khí nói: “ Sao dì lại vào phòng của Hạo Hạo?”

“ Dì muốn kêu nhóc rời giường, không nghĩ tới nhóc ngoan như vậy, có thể tự mình dậy.”

“Hạo Hạo tự mình có thể rời giường.” Giang Hạo Duyên phun bọt trong miệng, có điểm kiêu ngạo nói.

Tô Duyệt nhớ tới tiểu gia hỏa bên người không có ai chiếu cố, ngay cả quần áo, giày, tất đều là tự mình mặc, đứa nhỏ mới hơn 3 tuổi đã thực hiểu chuyện. Cô khen ngợi: “Ân, Tiểu Hạo Hạo thật lợi hại.”

Đối với việc tự chăm sóc bản thân Giang Hạo Duyên từ thật lâu trước kia đã biết làm, cũng cảm thấy khó khăn gì, hiện tại được Tô Duyệt khen mặt bé đỏ bừng ẩn giấu ngượng ngùng cùng vui vẻ.