Tổng thống đã bị kết tội?
Cô chỉ rời đi hơn một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng không kịp hỏi thăm, điện thoại đã bị cúp máy. Bên tai vang lên một tiếng nổ chói tai, cách khu phố này không tính là xa, nổi lên một tầng tro xám nhạt.
"Là quái vật tiến vào." An Bạch nhận ra tro bụi này, là một quả bom nhỏ đặc chế quái vật cấp thấp.
Quả bom kia có thể nổ những quái vật tường đồng vách sắt kia thành một trận tro bay, cũng có thể làm cho người xung quanh nổ thành mảnh vụn, trên mặt đất lưu lại một cái hố lớn thật sâu.
Hoàn toàn là gϊếŧ địch một ngàn tự tổn tám trăm.
An Bạch và An Bắc Thiên nơm nớp lo sợ tại chỗ chờ hai giờ, một chiếc xe từ trên không từ từ hạ cánh.
Cho dù là ở khu trung tâm, những chiếc xe sang trọng như vậy hiếm khi được nhìn thấy. An Bạch sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện chiếc xe này tới đón bọn họ.
Sau khi cửa xe mở ra, An Bạch và Diệp Thừa Minh bốn mắt nhìn nhau.
"Thầy Diệp?" An Bạch không ngờ người Lâm Thu liên lạc lại là Diệp Thừa Minh. Cô theo bản năng muốn tắm sạch những thứ bẩn ở trên người mình, lại nhớ tới màu trắng là màu sắc thần thánh, bộ dáng hiện tại của hai người bọn họ chắc chắn là mất đi tôn kính.
"Lên xe nói." Diệp Thừa Minh thấp giọng thúc giục, một giây sau, cửa xe mở ra, An Bạch bị người dùng sức túm lấy.
"An Bạch An Bạch~"
Diệp Nam Từ bay tới trên người An Bạch, không chút bận tâm đến bề ngoài bẩn thỉu của cô, dùng sức cọ cổ cô: "Coi như cô đã trở lại! Ô ô ô, cô không ở đây mấy tháng tôi rất nhớ cô, nghe nói cô sinh bệnh nằm viện, làm tôi lo lắng muốn chết. Muốn đến khu trung tâm thăm cô, vậy mà cho dù thế nào anh trai cũng không cho, để cho tôi nhìn một chút..."
Diệp Nam Từ cọ cọ cổ cô, mái tóc vàng xù xì, An Bạch cảm thấy ngứa ngáy, bên cổ bị liếʍ một ngụm, vòng eo cô đều có chút nhũn ra.
Nhưng Diệp Nam Từ đột nhiên bất động.
Trên xe sắc mặt Diệp Thừa Minh xanh mét, nhưng cảm giác lạnh lẽo phía sau càng nặng hơn.
An Bạch quay đầu lại, phát hiện An Bắc Thiên lẳng lặng đứng.
"Tôi giới thiệu một chút." An Bạch cảm thấy Diệp Nam Từ trong ngực đều xù lông, cô đưa tay vỗ lưng cậu bé này trấn an, nhỏ giọng giải thích: "Đây là anh trai tôi, anh ấy tên là An Bắc Thiên, tôi tìm thấy anh ấy ở thế giới bên ngoài.”
"Lên xe."
Diệp Thừa Minh nhíu mày, tiếp tục thúc giục: "Nhanh lên một chút.”
Xe bay lên cao, Diệp Nam Từ cố chấp cọ vào trong ngực An Bạch, thế nào cũng không đẩy ra được.
An Bạch và Diệp Thừa Minh ngồi đối diện với nhau, bất giác thẳng lưng, giống như đang dạy dỗ học sinh hư.
"Anh trai của cô?" Diệp Thừa Minh rót cho cô một ly nước uống cạn một ngụm.
Nhìn qua chén nước, anh ta nhìn thấy Diệp Nam Từ giống như con bạch tuộc nằm sấp trên người An Bạch, mấy lần muốn đè cô. An Bạch bị chọc đến cười không ngừng, thỉnh thoảng lại ôm một chút. Người bên cạnh được gọi là anh trai căn bản không giống một người bình thường được cứu, sắc mặt bình thản đến mức dường như không ai chú ý được tới anh ta.
Nếu như đã không phải là màu trắng tinh khiết, chỉ sợ nếu ném anh ta vào đám đông sẽ không thể tìm thấy.
"Vâng, anh ấy là anh trai tôi. Chúng tôi gặp ở thành phố bên ngoài biên giới, tôi bị mấy kẻ khủng bố bắt lại, có lẽ là anh ấy cũng bị bắt. A, ngứa, Nam Từ đừng nháo..."