An Bạch chưa kịp uống xong miếng nước đã bị Diệp Thừa Minh ôm vào phòng ngủ.
"Nằm xuống đi." Diệp Thừa Minh mang một chiếc hộp tới, nó có hoa văn giống như chiếc hộp của kế hoạch ngôi sao mới, nhưng lớp bọc tinh tế hơn, chiếc hộp cũng lớn hơn.
Anh ta định làm cô bằng những thứ đó ư?
"Em sợ." An Bạch vô cùng hoảng sợ, hai tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường ở bên dưới: "Thầy làm ơn đừng dùng mấy thứ kì lạ đó làm em, phần bên dưới của em vẫn còn đau..."
Cô vẫn rất tôn trọng anh ta, đến mức cầu xin cũng dùng từ làm ơn.
Diệp Thừa Minh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé mảnh mai trên giường, vết răng trên người đã biến thành màu nâu, anh ta kéo chăn che nửa người trên của cô: "Em thả lỏng một chút đi."
Chiếc chăn trắng tinh mềm mại hơn cả chăn ở trong khách sạn, vừa êm ái vừa dễ chịu. An Bạch vùi nửa mặt vào trong chăn, giống như đã được an ủi, cơ thể thả lỏng hơn rất nhiều.
"Tách hai chân ra." Diệp Thừa Minh không nghĩ tới, vào một ngày nào đó mình sẽ nói với học sinh của mình những lời như vậy.
Hai chân của cô gái lập tức tách ra, thậm chí còn giơ lên
thành hình chữ M. Nơi nhạy cảm ở giữa hai chân chân hoàn toàn lộ ra trước mắt anh ta, sạch sẽ không tì vết, nơi đó cũng hiền lành như cô, cảm giác như có thể sai khiến một cách tùy ý.
Lúc này, hoa huyệt hơi sưng lên, giống như một đóa hoa màu đỏ mới nở trên chiếc ga trải giường màu trắng, chỉ nhìn lướt qua, cũng đủ để lay động lòng người.
"Thầy, như thế này có làm được không?"
An Bạch đợi một lúc lâu, không thấy anh ta trả lời, cô lại hơi nhấc mông lên.
"Có thể."
Khóe miệng Diệp Thừa Minh khô khốc, thầm nghĩ đây là một học sinh, một người gọi anh ta là thầy.
Anh ta cần phải làm màn dạo đầu cho cô.
Tay phải của anh ta mới chạm nhẹ lên hoa huyệt, cô gái nhỏ đã khẽ run lên. Hai cánh hoa bên lỗ huyệt khép mở, sau đó chảy ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.
Lúc này tầm nhìn rất gần, thứ màu trắng đυ.c chảy ra dọc theo các nếp thịt, lúc rơi xuống thì quệt vào làn da mịn màng hồng hào của cô, mọi phản ứng đều cho thấy cô vừa bị người khác đυ. một cách thô bạo.
"Để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra trước đã." Diệp Thừa Minh nói: "Nếu không sẽ rất phiền phức."
An Bạch không biết rõ sau đó cô sẽ gặp phải phiền phức gì, nhưng tay của thầy đã đặt ở lỗ huyệt.
Xương ngón tay của người đàn ông rất cứng, lúc đâm vào cũng không dễ dàng gì. Tay phải của anh ta có móng, móng tay được cắt tròn lướt một đường quanh lỗ huyệt, cảm giác đau đớn biến thành kɧoáı ©ảʍ, An Bạch không kìm chế được được mà kẹp chặt lỗ huyệt, muốn anh ta dừng lại.
"Thả lỏng đi."
Diệp Thừa Minh bị lỗ huyệt của cô mυ'ŧ chặt, cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay có thể nói là rất tuyệt.
Anh ta dùng ngón tay đâm chọc, tiếng rêи ɾỉ của cô gái bị đè nén ở trong chăn, nghe không rõ ràng lắm.
Nhưng ngược lại, ở trong lỗ huyệt lại có tiếng nước chảy rất rõ ràng.
"Ưʍ... a..."
Từng dòng chất lỏng màu trắng đυ.c bị anh ta đẩy ra bên ngoài, phần thân dưới vừa mới rửa sạch sẽ lại nhớp nháp, ngay cả lỗ hậu cũng bị dính một lớp tinh màu trắng.
Tại sao lại không thể làm sạch? Lỗ huyệt này đã bị bắn vào bao nhiêu lần?
Diệp Thừa Minh đút hai ngón tay vào, tách ra hai bên, để lộ ra những lớp thịt mềm mại có màu đỏ sẫm bên trong lỗ huyệt.
Những lớp thịt mềm như cánh hoa đang mυ'ŧ lấy ngón tay anh ta, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra như nước.
Anh ta muốn đi vào nơi sâu nhất của hoa huyệt.
"Thầy... thầy, đừng mà..." An Bạch nức nở cầu xin, cái mông nhỏ vặn vẹo chống cự, nhưng ngón tay của Diệp Thừa Minh lại ấn vào chỗ mẫn cảm nhất trong lỗ huyệt: "Đau quá..."
Phần thân dưới lại chảy ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt và ấm áp .
An Bạch làm bẩn chiếc chăn bông, cô thở hổn hển xin lỗi nhưng Diệp Thừa Minh lại dùng chăn che đi bộ ngực lộ ra ngoài của cô.
"Không sao đâu, trên thông tin có ghi em rất nhạy cảm, là do tôi không đủ chu đáo."
Cô còn trẻ, cơ thể vừa nhạy cảm vừa nhiều nước, rất dễ đạt được kɧoáı ©ảʍ. Nhưng vì cơ thể rất yếu ớt, cần phải được chiều chuộng nhiều hơn, nếu không sẽ khiến cô cảm thấy đau đớn.
Diệp Thừa Minh chạm vào chỗ ướt của ga trải giường, nó hơi trơn, anh ta quyết định sau khi xong việc sẽ vứt nó đi.
Lúc này chỉ cần chạm nhẹ vào là An Bạch lại đau, cô cắn vào góc chăn, không thể kìm được nước mắt, cô không ngừng nắm lấy ga trải giường cho đến khi kết thúc.
"Em muốn uống thuốc không?" Diệp Thừa Minh nhớ tới trong hộp có mấy lọ thuốc ngọt màu hồng nhạt: "Sẽ giúp em thả lỏng hơn rất nhiều."
An Bạch không muốn uống thuốc, nhưng môi cô khô khốc, vừa chạm vào nước liền uống sạch.
Diệp Thừa Minh không ngờ ngay cả khi uống thuốc cô cũng ngoan ngoãn như vậy. Chai thủy tinh nhỏ rất nhanh đã thấy đáy, không biết đã uống hết bao nhiêu.
Nhưng khi vừa ném cái chai vào thùng rác, thuốc đã phát huy tác dụng.
Cả người An Bạch nóng lên, cô lặng lẽ vén chăn lên, hai chân không ngừng cọ cọ trên giường.
"Khó chịu lắm sao?" Diệp Thừa Minh đưa tay lau mồ hôi ở trên trán cô, nhẹ giọng an ủi: "Sẽ ổn ngay thôi."
"Ưʍ... khó chịu... chỗ đó rất khó chịu..." An Bạch cọ vào tay anh ta, không thể thả lỏng nổi: "Em muốn thầy đυ. em..."
Đôi mắt của cô mờ đi, đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ, nếu không sao cô có gan nói những lời như vậy.
Diệp Thừa Minh cởϊ qυầи, nhắm ngay lỗ huyệt ẩm ướt mà đâm vào.
"A... to quá..."
An Bạch vừa rêи ɾỉ vừa kêu la, lúc được côn ŧᏂịŧ của thầy đút vào, cô liền sướиɠ đến mức lêи đỉиɦ.