Anh Rung Động Được Không?

Chương 3: Cậu chủ cũng rất tốt

Cố Khải Liêm về nhà đã thấy cửa cổng mở sẵn, trong sân là chiếc xe đắt tiền của mẹ cậu.

Vào nhà, mặc cho quần áo xộc xệch, cậu vào nhà ngồi ịch xuống ghế sofa. Khải Khiêm nhíu mày, đưa mắt vòng qua một lượt trong ngôi nhà...

-Con lại đi Bar về đó à? Cái thằng con trời đánh này. Muốn làm mẹ tức chết đấy hả?Bà Kỳ thấy thế thì trách.

Khải Liêm chột dạ: "Con chỉ đi chơi xíu thôi.Mẹ làm quá lên thế?""

Ánh mắt của Cố Khải Liêm để trên người Lâm Bội Sam, thấy vậy bà Kỳ nói:

" Để mẹ giới thiệu cho con, đây là Sam Sam. Sau này con bé sẽ phụ trách việc chăm sóc và nấu ăn cho con.Con không được bắt nạt hay làm khó con bé nghe chưa?""

Khải Liêm nhìn cô gái ngồi sau mẹ mình.Cậu con tưởng như thế nào,hóa ra đúng thật là gái quê, mặc bộ đồ cổ lỗ sĩ.Quái thật đấy, mặt mũi thì xấu xí còn da thì ngăm đen.Cậu cũng không tỏ ra về quá đáng với Bội Sam khi mẹ cậu còn ở đây.

""Ồ.Con biết rồi ạ""

Bà Kỳ giới thiệu sơ sơ rồi cũng đi.Trước khi đi bà còn nói:

"" Hai đứa làm quen với nhau đi.Còn những một tháng nữa mới vào năm học.Năm nay bé Sam Sam vào mười một rồi đấy,có gì quan tâm em nó đi.Trên trường coi sao mà chăm sóc nhau, bây liệu mà tính lớp cuối cấp rồi đấy.""

Những lời mẹ cậu nói cậu không để lọt tai, nghĩ sao cậu như thế này lại có mối quan hệ gì với con nhỏ kia.

Bà Giai Kỳ vì có việc đột xuất ở công ty nên để hai đứa nhỏ tự giải quyết.Bà nghĩ con trai mình cũng không tệ lắm.Với lại Sam Sam ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như thế mà.

Xe bà rời đi không lâu, Khải Liêm miễn cưỡng mở miệng.

""Nhìn cái gì?""

Bội Sam giật mình, nãy giờ cô vẫn cúi đầu không nhìn cậu chủ kia.

""Cậu chủ em là Bội Sam, sau này em sẽ chăm sóc cậu.""

Khải Liêm nhíu mày, chuyện nực cười nhất cậu từng nghe, nhìn con bé nhỏ xíu này làm đòi chăm sóc cậu sao?Bỏ qua mọi thứ cậu châm biếm cô.

""Hoá ra osin mẹ tao đưa về đấy à?Còn không dọn đồ lên đi?Hay mày muốn ngủ ở dưới này?Hôm nay cho mày nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu chăm sóc và nấu cơm cho tao.Nghe chưa?

Sam Sam phản ứng theo bản năng mà gật đầu.Thấy Khải Liêm quay người lên lầu,Bội Sam vội vàng xách ba lô theo sau. Khải Liêm quay lại nhìn thấy cảnh tượng mà nhíu mày.

""Định ru ngủ tao à?""

""Em...em không có?""Bội Sam lắc đầu.

"" Vậy mày đi theo tao làm gì?""

""Cậu chủ, Em không biết phòng của mình ở đâu?""Cô nhỏ nhẹ đáp.

Cậu nghĩ, tại sao mệt cậu lại mang cục nợ này về làm gì?Cậu bực bội, cục nợ nhỏ này lại mang cái ba lô to gấp đôi cơ thể.Nghĩ lại cậu không thể không giúp.

-Đi nhanh lên, lề ma lề mề.Khải Liêm giật cái ba lô trên tay cô, mà không ngừng nhắc.

Bội Sam dù thấy dáng vẻ của Khải Liêm bực ngang bực dọc, nhưng lại bất giác mỉm cười.Cậu chủ này của cô, cũng thật tốt.Cô sợ cậu chủ chờ lâu cô bất giác nhanh chân hơn.

""Cậu chủ đây là...."" Hai người dừng trước một căn phòng.

Khải Liêm mở cửa:""Đây là phòng của mày, sắp xếp đồ vào đi.Phòng tao kế bên có gì thì sang hỏi biết chưa hả?""

Cậu cũng không chờ để cô buồn hiểu,mà đi về hướng phòng mình,đóng cửa cái rầm.Cô hoảng sợ, cô nghĩ chắc cậu chủ ghét cô lắm.Thời gian sống sau này chắc sẽ không ghét cô nữa đâu...Cô phải làm việc thật tốt để cậu chủ hài lòng.Lúc nãy cậu chủ còn tốt bụng giúp đỡ cô nữa,Bội Sam cũng thầm cảm ơn cậu trong lòng.

Cô sực tỉnh,bất giác nhìn căn phòng của mình, cảm thán trước sự rộng lớn và xa hoa của nó. Giường cũng mềm mại đến thế. Đây có lẽ là chiếc giường đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô.Sam Sam đã nhanh chóng xếp xong quần áo của mình, vì nó thực sự rất ít.

Lâm Bội Sam nghĩ lại bây giờ nếu ở dưới quê,chắc cô chắc đang chờ bố mẹ về ăn cơm.Bất giác thấy nhói lòng.

Sam Sam suy nghĩ một hồi lâu quyết định vẫn là đi gõ cửa phòng cậu chủ Khải Liêm.

Lâm Bội Sam gõ cửa một lúc không thấy ai mở cửa,anh Khải Liêm đi đâu r sao?Cái tên cô chỉ dám gọi trong đầu.Nhưng với sự cố chấp của Sam Sam,cô vẫn gõ thêm một lần nữa.

""Gõ gì mà gõ lắm thế? Gọi mẹ à""

Biết mình lỡ lời nên mặt cậu đã dịu lại xíu mới mở cửa.

""Cậu chủ em xin lỗi,sẽ không có lần sau nữa ạ?"" Bội Sam cúi đầu.

Đúng là lỗi của cô thật, nãy giờ Khải Liêm đang tắm.Lúc này đi ra Khải Liêm chỉ mặc một chiếc quần, còn để lộ nửa thân trên cùng mái tóc ướt nhẹp rơi từng giọt xuống.

""Có chuyện gì vậy?""

Cô ngẩn người khi thấy thân hình của cậu...hoàn hồn lại nói:

"Cậu có đói bụng không em nấu cơm cho cậu"

Khải Liêm nghĩ, đã gần chưa rồi cậu có chút đói.

""Tao không kén chọn lắm, nhưng đừng bỏ cà rốt vào món ăn đấy.""

Hắn nghĩ có osin cũng không tệ lắm, không cần ăn ngoài như những ngày trước.Cậu lại tiếp tục đóng cửa phòng.Ngồi chơi Liên quân mobile.

...