Nhìn trong mắt Nhan Nịnh không thể tin, mặt Lục Thi Ngữ tức khắc liền cứng lại rồi.
Nàng không có ý tứ này!
Mắt thấy đề tài hai người lập tức chuyển trên người An Vương, trong đầu nhỏ Lục Ninh Trạch như có cái radar nhỏ biubiu cảnh cáo, nhóc nóng nảy.
Bởi vì An Vương, cá nhỏ của nhóc trong ao bị các tỷ hỏi thăm rất nhiều lần.
“Tỷ tỷ.” Lục Ninh Trạch nhìn Nhan Nịnh vội vàng nói, “Đệ đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Nhan Nịnh nghe vậy, hướng Lục Thi Ngữ cười tủm tỉm nói, “Ta nhớ rõ hai ngày trước ngươi nói muốn giảm cân, vừa vặn hôm nay phòng bếp nhỏ bên này làm đồ ăn tương đối thiếu, ta đây liền không giữ tỷ.”
Buổi tối nếu ngươi lại dám đến nơi này kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, vậy đói bụng gặp mưa trở về đi!
Nhìn Nhan Nịnh đem những lời này viết ở trên mặt, Lục Thi Ngữ cắn môi dưới yên lặng cúi đầu, làm trò trước mặt Lục Cận bày ra một bộ nhận hết ủy khuất lại yên lặng chịu đựng.
“Hồ nháo!”
Sự thật chứng minh, chiêu này mặt ngoài thoạt nhìn vẫn là rất hữu dụng.
Lục Thi Ngữ còn không có ra tiếng, Lục Cận liền nhíu mày răn dạy Nhan Nịnh một tiếng.
“Văn Mặc.” Hắn phân phó với người hầu mặc áo xám đứng phía sau nói, “Ngươi đi đến phòng bếp nhỏ bên kia, bảo họ nhiều làm thêm vài món ăn.”
“Dạ vâng.”
“Chậm đã!”
Văn Mặc vừa mới động, đã bị Nhan Nịnh ngăn lại.
Dư quang khóe mắt nhìn chủ tử không lên tiếng, Văn Mặc cực có ánh mắt trở về tại chỗ.
Loại việc nhỏ râu ria này, nếu hắn không nghe tiểu thư, quay trở lại khẳng định bị phạt tiền!
“Phòng bếp nhỏ bên kia không có đồ ăn.”
Mắt hạnh Nhan Nịnh híp lại, nàng nhìn Lục Thi Ngữ giống như có chút khó xử nhíu nhíu mày, “Tỷ tỷ, tỷ xem như vậy phải làm sao bây giờ nha?”
Lục Thi Ngữ không có hé răng, nửa ngày không chờ Lục Cận vì nàng ta nói chuyện, nàng ta ngước mắt nhìn về phía Lục Ninh Trạch.
Nhan Nịnh theo tầm mắt nàng ta đồng dạng nhìn về phía Lục Ninh Trạch.
Lục Ninh Trạch: “……”
Ở dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Lục Ninh Trạch yên lặng cúi thấp đầu nhỏ, chậm rãi nhìn về phía mũi chân mình.
Tuy rằng nhóc còn nhỏ tuổi còn không biết cái gì gọi là tử đạo hữu bất tử bần đạo*, nhưng nhóc cũng đã hiểu rõ như thế nào là bo bo giữ mình.
(*)tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道): Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi
Cửa thành cháy, cá trong chậu không bị tai ương hỏi thăm cũng đã đủ may mắn, sao có thể sẽ tự tìm phiền toái?
Trăm triệu không nghĩ tớihai cái nam nhân Lục gia thế nhưng không đáng tin cậy như thế Lục Thi Ngữ thiếu chút nữa cắn lưỡi nha.
Nhan Nịnh thành công hòa nhau một ván, mắt hạnh cong cong cười tủm tỉm nói với Lục Thi Ngữ, “Tỷ tỷ, đi thong thả, không tiễn!”
Lục Thi Ngữ vốn định giữ xuống dưới tiếp tục dùng cách khác ở lại, nàng ta nghe lệnh đuổi khách trắng trợn, kéo kéo khóe miệng cứng đờ.
Nàng ta có chút đông cứng nói, “Ta đột nhiên nhớ tới mẫu thân tìm ta có một số việc, ta đây liền đi đến chỗ mẫu thân một chuyến, không quấy rầy các ngươi dùng bữa.”
“Phụ thân, nữ nhi cáo lui trước.” Lục Thi Ngữ đối Lục Cận hơi hơi hành lễ nói.
“Đi thôi.” Nam nhân gật đầu.
“mua~” Lục Thi Ngữ còn chưa đi hai bước, Nhan Nịnh liền đem Lục Ninh Trạch từ trên mặt đất bế lên, ở trên mặt nhóc dùng sức hôn một cái.
“Lục Ninh Trạch, làm tốt lắm!”
Còn nhỏ tuổi nhưng thực sự có mắt, biết chọn lựa thời điểm làm người gỗ tuyệt không hé răng!
Mặt Lục Cận nháy mắt đen, hai lần.
Lục Thi Ngữ: “——”
Bị người như thế vả mặt, sắc mặt nàng ẩn ẩn có chút xanh lè.
Dư quang khóe mắt liếc đến khuôn mặt Lục Cận có chút không vui, nhìn Nhan Nịnh giơ tay nhấc chân không kiêng nể gì, Lục Thi Ngữ có chút khó hiểu.
Không xem ai ra gì như vậy, nàng sao có thể bình an lớn lên?
Đồng thời, một tia nghi ngờ lặng lẽ hiện lên dưới đáy lòng.
Đây không giống biểu hiện của một người phụ thân không thích con cái.
Chẳng lẽ, lời đồn trong kinh thành là giả?