Lục Ninh Trạch nhìn trên nét mặt tỷ tỷ nhà mình lộ rõ vui mừng, giơ tay lau đi vệt nước trên mặt, có chút buồn rầu thở dài.
Phụ thân thực đem tỷ tỷ sủng lên tận trời, nếu tiếp tục sủng như vậy, chỉ sợ nàng vô pháp vô thiên, sau này rốt cuộc gả không ra, vậy phải làm sao bây giờ nha?
Nhìn Nhan Nịnh đối với tương lai chính mình không có chút cảm giác nguy cơ nào, mắt to Lục Ninh Trạch tròn xoe tràn ngập sầu khổ.
Ai, cũng không biết khi nào phụ thân có thể thu liễm một ít sủng nịch với tỷ tỷ, hảo hảo giáo giáo nàng xử sự làm người.
Lục Ninh Trạch cũng không biết tưởng tượng của mình cả đời này đều không thể thực hiện đang vì thế phiền não.
Bất quá, Nhan Nịnh không có ánh mắt thực nhanh liền bị báo ứng.
Mới vừa đem nhóc con tiễn đi, Nhan Nịnh đã bị nam nhân ném tới trên giường.
“Cha?” Vẻ mặt Nhan Nịnh kinh ngạc nhìn Lục Cận.
“Lục Nhan Nịnh.”
Chợt vừa nghe đến xưng hô này, Nhan Nịnh sửng sốt một chút.
Hắn rất ít kêu tên đầy đủ của nàng.
Thân ảnh cao lớn chậm rãi tiến lên, che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ, Nhan Nịnh không rõ khuôn mặt nam nhân, nhưng thời khắc bốn mắt nhìn nhau, nàng lại lạnh cả người.
Bởi vì, trong mắt nam nhân cuồn cuộn huyết sắc rõ ràng nói cho nàng, đây là điềm báo hắn muốn phát cuồng!
Bất luận ở thế giới nào, nàng đều sợ nhất là nhìn đến dáng vẻ này của hắn.
Bởi vì những lúc như vậy tượng trưng cho ý nghĩa, một đoạn thời gian kế tiếp, nàng sẽ thực thảm.
Thân thể ý thức thực nhanh, Nhan Nịnh phản xạ có điều kiện co rụt trên giường.
Nhưng mà, chậm.
Vòng eo nàng mới vừa vặn vẹo một chút, nam nhân nhanh như tia chớp nắm chặt lên, đem cả người nàng giam cầm trên giường.
Tơ lụa Lăng La tốt nhất bị nam nhân không chút thương tiếc nào mà phá tan thành từng mảnh.
Nhan Nịnh bị lột đến không còn một mảnh nằm ở trên giường, ở mảnh nhỏ lửa đỏ phụ trợ, tựa như đóa hoa nở rộ, nở rộ ra sắc thái da^ʍ mĩ.
Nhìn gân xanh trên thái dương nam nhân, Nhan Nịnh cuộn tròn thân mình, đôi tay ôm ở trước ngực, nhút nhát sợ sệt mà nhìn hắn.
“Thích hôn Lục Ninh Trạch?”
Nhìn nam nhân thong thả ung dung rút đi thắt lưng, Nhan Nịnh muốn gật đầu, lại không dám làm, hậu tri hậu giác, nàng nhớ tới, nàng sớm đã đáp ứng qua hắn, ngoài trừ hắn ra thì sẽ không ôm ôm ấp ấp bất luận kẻ nào ở bên ngoài.
Nhan Nịnh khóc không ra nước mắt.
Vì cái gì sẽ có người ngay cả dấm của nhi tử mình cũng đều ăn?
Trong lòng Nhan Nịnh chửi thầm, nhìn nam nhân mềm mại nói, “Cha, thực xin lỗi, ta sai rồi.”
Nam nhân không có hé răng, màn giường rơi xuống nháy mắt, hắn đè ép lên.
Nếu nàng không hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hắn cũng chỉ có thể tự thể nghiệm dạy dỗ nàng.
Lưỡi to thô lệ không lưu tình chút nào cạy ra cánh môi Nhan Nịnh nhắm chặt, mυ'ŧ trụ đầu lưỡi nhỏ non mềm trong khoang miệng nàng liếʍ láp……
Động tác nam nhân hết sức thô bạo, Nhan Nịnh bị hút đầu lưỡi tê dại đến nhíu mày, nhìn như thập phần khó chịu, nhưng mà thân mình sớm bị nam nhân dạy dỗ đến cực kỳ mẫn cảm lại bán đứng nàng.
Cả người Nhan Nịnh tê dại mềm thành một bãi nước bị nam nhân ôm vào trong ngực , bị nam nhân hôn trên mặt che kín đỏ ửng.
“Ưm…… A ha……” Ở thời điểm Nhan Nịnh vừa hít thở không thông, nam nhân rốt cuộc rút ra lưỡi to từ miệng nàng.
Nhan Nịnh bị hôn thiếu chút nữa không thở nổi, mắt hạnh ướt dầm dề, thân thể run rẩy kiều mềm, lộ ra một bộ muốn khóc mà không khóc, không hề có bộ dáng kiêu ngạo ngày xưa, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
“Ô ô…… Cha……”
Tâm địa nam nhân lãnh ngạnh giống như bị bộ dáng đáng thương hề hề của nàng hòa tan, nhéo cằm nàng, ở trên môi sưng đỏ nhẹ mổ một chút, chợt buông tha chỗ chịu đủ chà đạp này.
Nhan Nịnh nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà nàng còn không có tới kịp nói chuyện, liền hoảng sợ mở to hai mắt nhìn……