Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 16: Khai kịch: Đây không phải là chuyện xấu trong nhà bị truyền đi sao?

Edit: Gia Duệ

Beta: Khanh

Giang Phi Vi thấy Tra ma ma ở trong phòng, còn có chậu nước, tranh thủ thời gian lấy khăn tay ra, rửa lớp trang điểm lộn xộn trên khuôn mặt.

Nàng cởi toàn bộ trâm cài tóc và y phục xuống, thay lại bộ trường sam màu xám cánh sen vừa mua trước đó, dùng cây trâm ngọc quấn lấy đầu tóc, hai bím tóc rũ xuống trước ngực. Nàng đánh giá hình ảnh lờ mờ trong gương, coi như đoan trang.

E rằng thời gian yến hội sắp đến rồi, mình phải chạy nhanh một chút mới được. Tra ma ma không tới gặp mình, nếu bọn Hà Hương không chạy đến đây thì chính là Tra ma ma đang ngăn cản Hà Hương. Giang Phi Vi suy tư chớp mắt một cái, quyết định rời đi từ cửa sau.

Bên trong Thọ An đường.

“Lão phu nhân, Tam cô nương ham chơi, bọn nô tì đang đi tìm...” Cúc Hương quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói.

Trong lòng nàng ta luôn cảm thấy lo sợ bất an, từ trước đến nay Giang Phi Vi là người nhát như chuột, tại sao hôm nay đột nhiên chạy mất không thấy bóng dáng? Hà Hương cũng thật là, tại sao nàng ta cũng thế!

Mấy vị phu nhân ngồi xung quanh Lâm lão phu nhân trao đổi ánh mắt với nhau, quả nhiên là đứa trẻ được nuôi lớn ở bên ngoài, sợ là không học tốt quy củ. Đương nhiên ngoài miệng vẫn nói lời hòa giải: “Dù sao tiểu hài tử mới tìm về, cũng đừng gò bó quá.”

Trong lòng Lan thị đã sớm nở hoa: “Đúng vậy, mẫu thân, tiểu nha đầu ở Hầu phủ vui đùa, ngài cứ tùy nàng thôi.”

Trên mặt Lâm lão phu nhân nở nụ cười, tràng hạt trong tay lại di chuyển nhanh chóng. Nếu không phải Trì Lăng giao phó cho mình, muốn để nha đầu thôn quê kia quen biết với người trong kinh một chút, tội gì mình phải quản chuyện rách nát này? Hôm nay nếu mất mặt, chờ Trì Lăng trở về, bà ta phải nói thật tốt với ông mới được.

Giang Vân Lan thấy lão phu nhân lòng dạ bất ổn, đưa tay bưng trà lục an lên: “Tổ mẫu, đây là con sai người mang tới, người nếm thử có vừa miệng hay không?”

Lâm lão phu nhân cười rồi nhận lấy, chậm rãi thưởng thức một ngụm: “Môi răng lưu hương, Vân Lan à, tay nghề pha trà của con ngày càng thành thạo.”

“Chỉ cần có thể lấy một câu hài lòng của tổ mẫu, con sẽ vui vẻ.”

“Ôi, các người nhìn xem cháu gái ngoan của ta này.” Lâm lão phu nhân cười đặt chén trà xuống, nắm lấy tay của Giang Vân Lan: “Tri kỉ động lòng người thế này, sao ta cam lòng để con ra ngoài lấy chồng!”

“Tổ mẫu!” Giang Vân Lan đỏ mặt bừng bừng.

Một vị lão phu nhân trêu đùa: “Lâm lão phu nhân, nếu ngài đồng ý, đem Vân Lan gả cho con khỉ Quản Quản nhà ta đi? Huống hồ hai nhà chúng ta gần nhau, nếu ngài nhớ Vân Lan, gọi nàng về lúc nào cũng được.”

Phu nhân nói chuyện là Tài phu nhân Xương Bình Bá phủ, chỗ nào có thể trèo lên cành Hầu phủ? Giang Vân Lan không chút biến sắc: “Con còn muốn cùng tổ mẫu ở thêm hai năm nữa.”

“Đúng vậy, ta già rồi, muốn để nhóm tôn nữ ở cùng ta hưởng phúc.” Lâm lão phu nhân cũng giúp đỡ cự tuyệt.

Trong nội đường vang lên tiếng hoan hô, Thường ma ma bước vào trong phòng, cung kính hành lễ: “Lão phu nhân, Tam cô nương đến.”

Lâm lão phu nhân ý cười phai nhạt dần: “Để cho nàng vào đi.”

Lan thị và Giang Ngọc Thanh liếc nhau một cái, nở nụ cười ngầm hiểu trong lòng.

Rốt cuộc có thể nhìn thấy đồ quê mùa kia mất mặt, không uổng công nhịn nhiều ngày như vậy! Lan thị hào hứng đứng lên: “Tam cô nương chúng ta mới từ nông thôn trở về, không biết lễ nghi quy củ của Kinh Thành, mọi người khoan dung một chút...”

Chỉ tiếc đám người không quan tâm bà ta nói gì tiếp theo, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người vừa vào nhà.

“Thỉnh an lão phu nhân.”

Vừa nãy nói chuyện phiếm, tất cả mọi người đều từ trong lời nói bóng gió của Lan thị, đoán Giang Phi Vi là cô gái nông thôn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thô tục không chịu nổi.

Nhưng cô nương trước mắt mặc một bộ trường sam màu xám cánh sen, mặc dù có chút mộc mạc, nhưng lại có một tư vị khác, lúc đi lại váy như sóng xanh xuân thủy nhẹ lướt qua lòng người, tóc đen nhu thuận dùng một cây trâm ngọc vén lên, một đôi mắt hạnh trân châu, một nốt ruồi giọt lệ tô điểm phía dưới, làm cho người ta thương xót.

Tuổi tác tuy nhỏ, nhưng có thể nhìn ra sau này là khuê tú khuynh quốc khuynh thành.

Đám người không khỏi sửng sốt trong nháy mắt. Một vị lão phu nhân dẫn đầu cảm thán nói: “Ta từng gặp Hầu phu nhân một lần, tướng mạo Tam cô nương như thế, so với Hầu phu nhân càng khiến người ta khâm phục. Có thể tìm về, Lâm lão phu nhân thật sự là có phúc khí.”

Lâm lão phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Giang Phi Vi đã hành lễ thỏa đáng với lão phu nhân kia: “Có thể trở về Hầu phủ phụng dưỡng dưới gối Hầu lão phu nhân, là phúc khí của con mới đúng.”

“Ôi! Cái miệng nhỏ thật là ngọt!” Các phu nhân đều nở nụ cười, bầu không khí lại thân thiện lần nữa. Tất cả mọi người đều vây quanh Giang Phi Vi, hỏi tình hình của nàng. Giang Phi Vi cười đáp từng cái, càng chọc cho các phu nhân yêu thích.

Lan thị nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười trên khóe miệng thiếu chút nữa đã không duy trì được, bà ta nhân lúc đám người không chú ý, lén lút rời khỏi sảnh chính.

Đến nơi yên tĩnh, bà ta phân phó tỳ nữ bên cạnh: “Đi tìm Cúc Hương đến đây cho ta.”

Chỉ chốc lát, Cúc Hương vội vàng chạy tới. Nàng ta sớm biết tình hình, vội vàng quỳ xuống dưới chân Lan thị, còn chưa đợi nàng ta mở miệng, Lan thị đã đá một cái vào mặt nàng ta: “Chút chuyện như vậy mà cũng không làm được!”

“Phu nhân, phu nhân bớt giận!” Cúc Hương vội vàng quỳ xuống, giải thích: “Phu nhân! Chúng ta đều bị Tam cô nương lừa! Nàng, rõ ràng trong lòng nàng biến chúng ta thành khỉ mà đùa giỡn.”

Nàng ta thấy Lan thị không tin, lại dập đầu khẩn cầu: “Y phục mà hôm nay nàng ta mặc chúng ta đều chưa thấy qua, nhất định là chuẩn bị xong từ sớm! Nàng ta sớm đã phái người ở trong sân chờ, Hà Hương đi tìm nàng, còn bị nàng đánh một trận!”

“Hừ, nàng ta có thể giả bộ thì thế nào.” Lan thị cười lạnh một tiếng: “Chuyện bạc đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đều đã chuẩn bị xong.” Cúc Hương vội vàng nói.

Phân phó Cúc Hương xong, Lan thị tranh thủ thời gian trở về sảnh chính. Nàng ta nhìn thấy đám người vây quanh Giang Phi Vi, an ủi nói với Giang Ngọc Thanh đang bất mãn: “Ngọc Thanh, yên tâm, đợi chút nữa nàng ta sẽ nhảy lộc cộc không dậy nổi.”

Đại phòng không có con nối dõi, vị trí Hầu gia phải là của nhị phòng từ lâu, vì cái này, bà ta nhịn xuống chán ghét nuôi tên tiểu tử Giang Đình kia.

Nhiều năm như vậy, mắt thấy thân thể Giang Trì Lăng càng thêm không ổn, lão phu nhân cũng có dấu hiệu buông bỏ, bà ta coi như cũng có thể hết khổ, không nghĩ tới lại nhảy ra một đích nữ đại phòng - Giang Phi Vi!

Nếu lão phu nhân vì nàng ta tìm người ở rể, nàng ta lại sinh một nhi tử, vị trí Hầu gia này chẳng phải là sẽ bay sao?

Chỉ có thể để thanh danh của Giang Phi Vi hoàn toàn bại hoại, lão phu nhân yêu quý người thanh danh như vậy, mới bằng lòng đem vị trí của Hầu gia truyền cho nhị phòng!

Đám người trò chuyện vui vẻ, trà cũng uống nhiều mấy chén, Lan thị phân phó bọn nha hoàn đến đổi trà. Giang Phi Vi đem chén trà đưa tới, tiểu nha hoàn kia run tay một cái, đem bã trà đổ lên trên trường sam của Giang Phi Vi.

Nha hoàn kia quỳ bịch xuống: “Nô tì, nô tì không phải là cố ý! Tam cô nương bớt giận!”

Mình chưa nổi giận mà đã cầu xin bản thân mình bớt giận. Giang Phi Vi còn chưa lên tiếng, Giang Ngọc Thanh đứng dậy nói: “Muội muội đừng tức giận, đến chỗ ta đổi bộ y phục khác đi.”

Khuê phòng Giang Thanh Ngọc ở gần chỗ lão phu nhân nhất, Giang Phi Vi không có cách nào bắt bẻ: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Giang Ngọc Thanh quét sạch ánh mắt thù địch trước đó đối với mình, liên tiếp nói thì thầm nhỏ nhẹ, khiến cho Giang Phi Vi nổi da gà.

Hai người trở lại Thọ An Đường lần nữa, Giang Phi Vi lập tức cảm nhận được bầu không khí có mấy phần ngưng đọng, các phu nhân nhìn về phía Giang Phi Vi với vẻ mặt có nghi hoặc, cũng có xem thường.

Giang Phi Vi khẽ đảo qua hai người đang quỳ trên mặt đất, chính là Cúc Hương và Hà Hương.

Lão phu nhân thấy Giang Phi Vi đi vào, trực tiếp trầm mặt: “Ngươi qua đây, quỳ xuống.”

Giang Phi Vi thở dài, quả nhiên đến rồi, nàng không lo sợ chút nào, quỳ xuống hỏi: “Không biết xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cúc Hương, ngươi nói đi.” Dáng vẻ Lan thị tức giận, quát lớn Cúc Hương.

“Nô tỳ hầu hạ Tam cô nương. Ngày thường Tam cô nương cũng không cho bọn nô tỳ dọn dẹp phòng ở, cũng không cho bọn nô tỳ đi vào. Hôm nay Tam cô nương đến dự tiệc, nô tỳ đã nghĩ dọn dẹp căn phòng một chút, không ngờ lại có một lão bà tử ngăn lại, nói là không cho bọn nô tỳ vào, còn đánh Hà Hương. Bọn nô tỳ cảm thấy kì quái nên xông vào phòng dò xét một phen, không nghĩ tới...” Cúc Hương nuốt một ngụm nước bọt: “Không nghĩ tới những vật đáng giá trong phòng, đều không thấy!”

“Bọn nô tỳ chất vấn lão bà tử kia, nô tỳ nhát gan, cũng nhận biết, hóa ra là Tam cô nương đã cầm đến tiệm cầm đồ rồi!”

Trong phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ.

“Vậy thì kì lạ.” Giang Vân Lan chậm rãi mở miệng: “Nếu Tam cô nương thiếu bạc thì có thể tìm Hầu gia, sao lại đi cầm những đồ vật trong phòng? Chẳng lẽ Hầu phủ sẽ thiếu chi phí ăn mặc cho muội muội hay sao?”

“Chẳng hề thiếu! Là, là bà tử kia nói, Tam cô nương lớn lên trong nhà thương nhân, thích có bạc bên người, cho nên mới đem đồ trong phòng đổi thành bạc. Cái khác thì thôi đi, chỉ là, chỉ là có một pho tượng bạch ngọc hạc lộc tiên nhân(*), rất là quý báu, cũng không thấy!”

* pho tượng ngọc khắc chim hạc và con nai thần.

Sắc mặt lão phu nhân hoàn toàn thay đổi.

Người ngoài có lẽ không biết, nhưng pho tượng này là Hoàng hậu ban tặng! Mặc dù không có dấu kí hoàng gia nhưng nếu truyền đi và bị người ta cố ý lợi dụng, coi như phiền toái! Bà ta miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Chư vị phu nhân, hôm nay trong phủ có chút chuyện, để mọi người chê cười. Hôm nay nếu...”

Các vị phu nhân hiểu sự kiêng kị của Lâm lão phu nhân, tự giác đứng dậy chuẩn bị cáo từ: “Lão phu nhân, ngày khác chúng ta lại...”

“Các vị lão phu nhân, phu nhân, xin hãy dừng bước.”

Tất cả mọi người sững sờ, nhìn về phía Giang Phi Vi chậm rãi đứng dậy.

Lan thị khẽ mắng: “Tam cô nương, ngươi nói nhảm gì vậy!”

Trên mặt Giang Phi Vi mỉm cười thân thiện, ngữ khí không nhượng bộ chút nào: “Mấy nô tỳ các ngươi một câu ta một câu đã quyết định tội danh của ta. Có thể phân rõ một hai không?”

“Muội muội, đây là chuyện trong nhà chúng ta, tội gì làm phiền người ngoài?” Giang Vân Lan cũng tiến lên khuyên nhủ.

“Mặc dù là chuyện trong nhà, nhưng náo loạn trước mặt nhiều người như vậy, cũng có chút mất mặt. Nếu không ở đây điều tra rõ ràng, cũng làm cho người khác chê cười Trung Cần Hầu phủ trị gia không nghiêm, tổ mẫu, ngài nói có đúng không?”

Lâm lão phu nhân xoay tràng hạt trong tay, không lập tức nói ngay.

Tài phu nhân Xương Bình Bá phủ vỗ tay nói: “Xung quanh ta không có việc gì, ngược lại ta muốn xem xem, cái loại kịch này làm sao xướng đây. Lão phu nhân, ngài cũng đừng để ý.”

Lâm lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không quá vui mừng của Lan thị, lại nhìn Giang Phi Vi điềm tĩnh tự nhiên, vẫn cảm thấy Giang Phi Vi nói có đạo lý.

Việc này mà nháo ra, trái phải vẫn không dễ nhìn, không bằng ở đây giải quyết rõ ràng, thuận tiện mình sẽ trừng phạt một phen, một là có thể khiến người khác cảm thấy Trung Cần Hầu phủ có cách trị gia, hai là có thể trị tính phách lối của Lan thị.

Giang Phi Vi trở về phủ, rất nhiều việc đều là Lan thị giúp đỡ lo liệu, xảy ra vấn đề, người con dâu này cũng đừng nghĩ chạy thoát. Huống chi, bà ta luôn cảm thấy hôm nay Lan thị rất kì lạ...

“Đã như vậy thì ngươi hãy nói rõ ràng, việc này là như thế nào.”

“Lão phu nhân! Đây không phải là truyền việc xấu trong nhà ra bên ngoài sao!” Lan thị hét the thé. Tốt nhất là giải tán toàn bộ đám phu nhân kia, để tội danh Giang Phi Vi trở thành sự thật!

Phu nhân ở bốn phía cũng hơi nhíu mày, dù sao Lan thị cũng là chị em con vợ cả Lan gia, làm sao lại không có quy củ như vậy?

Từ đầu đến cuối Giang Phi Vi không để ý tới Lan thị, nàng đi tới chỗ Hà Hương, hỏi: “Nếu nói ta đánh ngươi, vậy xin hỏi ta đánh ngươi ở chỗ nào?”