Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, một giấc này Trình Tuyết Nhàn ngủ rất sâu, thậm chí còn ngủ quên, khi trời hửng sáng nàng mới có dấu hiệu tỉnh dậy.
Không đợi nàng mở to mắt, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tỉnh rồi?”
“Ừm…”
Trình Tuyết Nhàn mê man lên tiếng, sau đó dường như có người đến gần nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn đã ập đến, một chiếc lưỡi dày tiến vào quét ngang khoang miệng, đó là loại nóng bỏng bá đạo nàng cực kì quen thuộc.
Lúc này Trình Tuyết Nhàn đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng dùng sức đẩy nam nhân ra, nói: “Làm gì vậy? Thϊếp còn chưa rửa mặt chải đầu đâu!”
Hạ Cẩn cũng mặc kệ những điều đó, thật vất vả mới đợi được nàng tỉnh dậy, hắn không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, cứ đè nàng xuống rồi hôn tiếp, Trình Tuyết Nhàn không tránh được, chỉ có thể dùng tay che miệng.
“Đừng ồn ào, sắp muộn giờ thỉnh an rồi!”
Hạ Cẩn lấy tay nàng ra, vừa hôn vừa nói một cách mơ hồ: “Yên tâm, sáng nay mẫu thân vào cung rồi.”
Lúc này Trình Tuyết Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn không muốn dây dưa với Hạ Cẩn, người thoạt nhìn đang ở trên đỉnh du͙© vọиɠ, nàng nói: “Chàng mau thả thϊếp ra, thϊếp muốn rửa mặt, còn muốn… ưm…”
Những lời nói còn lại đều bị nam tử dùng miệng ngăn chặn, hắn nắm lấy tay nàng ấn vào giữa háng mình, cảm nhận sự cương cứng của hắn qua lớp vải mỏng manh, âm điệu như tắt tiếng: “Bé ngoan, cả đêm qua ta không ngủ được, nó cương cứng suốt một đêm… Là đầu sỏ gây tội, chẳng lẽ nàng không nên thể hiện điều gì sao?”
Bàn tay Trình Tuyết Nhàn rất nóng, loại nóng bỏng này vẫn luôn thiêu đốt tới đầu quả tim, khiến cả người nàng như muốn cuộn tròn lại. Khi đang xấu hổ, nàng nghe thấy Hạ Cẩn nói như vậy, mặc dù biết da mặt Hạ Cẩn khá dày, nhưng nàng không ngờ da mặt hắn lại dày tới mức độ này, nàng nói: “Chuyện tối hôm qua sao có thể tính được, đó là lời xin lỗi của chàng.”
“Bé ngoan, suốt cả đêm rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Tay Hạ Cẩn dùng sức, khiến bàn tay nhỏ bé non mềm trơn trượt đó dính chặt hơn, thoải mái tới mức hắn không khỏi thấp giọng rêи ɾỉ. Hắn nhìn Trình Tuyết Nhàn, để nàng thấy rõ du͙© vọиɠ trần trụi trong mắt hắn, miệng hắn gọi tên nàng, bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ di chuyển gậy thịt lên xuống qua lớp vải mỏng, sự khêu gợi nồng đậm đánh sâu vào cảm quan.
Trình Tuyết Nhàn thở gấp, thân thể dần trở nên nóng bỏng.
Hạ Cẩn rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục một nụ hôn sâu nữa: “Tối hôm qua, nàng thật sự rất hư… ai cho nàng quyển sách kia, hả?”
Sau khi thoát khỏi sự trói buộc, trước tiên Hạ Cẩn tìm ra cuốn sách Trình Tuyết Nhàn đã xem trước đó, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc cuốn sách nào đã dạy hư tiểu thê tử của hắn, không ngờ nàng đã học được cách thủ da^ʍ, mặc dù không làm đến cùng, nhưng sức ảnh hưởng đối với hắn không hề nhỏ chút nào.
Thậm chí hắn còn có chút may mắn khi nàng không làm tới cùng, bởi vì không làm tới cùng mà hắn cũng suýt chút nữa ép phát điên rồi, nếu thật sự làm tới cùng… Hắn sợ rằng mình sẽ thật sự phát điên.
Rồi đến quyển sách kia, quả nhiên cũng là một cuốn xuân cung đồ, hay còn được coi là một cuốn xuân cung đồ được vẽ cực kỳ xinh đẹp tinh tế. Khác hẳn cuốn sách của hắn thiên về sở thích của nam tử, cuốn sách này rõ ràng thiên về nữ tử, hơn nữa còn là loại mang đậm ý vị dạy học, trong đó bao gồm nữ tử nên thủ da^ʍ như thế nào, thậm chí cả cách sử dụng các công cụ… Hạ Cẩn như được mở rộng tầm mắt sau khi xem xong, đồng thời trong lòng cũng có chút bất mãn --
Người tặng nàng cuốn sách này, chẳng lẽ cho rằng phu thê bọn họ không hòa hợp chuyện giường chiếu?
Trình Tuyết Nhàn đáp: “Là Trần ma ma cho.”
Hạ Cẩn: “…”
Tốt lắm, hắn hiểu rồi.
Hạ Cẩn đột nhiên cười nói: “Ta đã xem xét kỹ lưỡng cuốn sách của nàng, bên trong có rất nhiều điểm đáng khen, nàng có muốn thử không?”
Trình Tuyết Nhàn sẽ không bị mắc lừa: “Không cần.”
Tuy nhiên nàng từ chối cũng vô ích, ngày thường gần như mọi chuyện Hạ Cẩn đều nghe theo nàng, chỉ khi ở trên giường, hắn mới có thể bộc lộ hết tính cách bá đạo cường thế và sở thích xấu xa ăn hϊếp người khác. Hắn phớt lờ sự phản kháng của Trình Tuyết Nhàn, kéo nàng trần như nhộng từ trong ổ chăn ra ấn vào góc giường.
“Trước tiên nên bắt đầu từ đâu? Ừm, để ta ngẫm lại…chi bằng hoàn thành nốt chuyện dang dở tối hôm qua, được không?”
Sau khi mất đi sự che chắn từ tấm chăn gấm, Trình Tuyết Nhàn xấu hổ nhắm mắt lại, lúc này nghe thấy lời nói của nam tử, hàng mi dày cong vυ't khẽ run rẩy, cánh môi hồng nhả ra một âm tiết run rẩy: “Không…”
Hạ Cẩn hôn nàng trấn an: “Ngoan, chút nữa sẽ thoải mái thôi”
Nam tử tách hai bắp chân thon gầy ra, mất đi sự che đậy, âʍ đa͙σ hoàn toàn bại lộ trong không khí, dường như nhận thấy ánh mắt quá mức chuyên chú của nam tử, âʍ đa͙σ căng phồng nhẹ nhàng run lên, rỉ ra chút nước trong suốt.
Yết hầu lăn lộn, giọng nói của Hạ Cẩn khàn khàn: “Bé ngoan, nàng đã bao giờ tự mình chạm vào nơi này chưa?”
Vừa nói chuyện, ngón tay hắn vừa xoa nắn âʍ ɦộ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập vào khe hở âʍ đa͙σ, ngay khi thử dò xét, ngón tay hắn đã bị sự mềm mại, nóng ẩm, ướŧ áŧ hút lấy, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới ngăn cản được sự thôi thúc không màng tất cả mà xâm nhập.
Thân thể Trình Tuyết Nhàn run lên khi bị chạm vào, nàng không trả lời, chỉ quay đầu đi, nhưng hàng mi không ngừng run rẩy và gương mặt nhỏ đỏ bừng đã bán đứng nàng.
Hạ Cẩn cười nhẹ, đột nhiên nắm lấy tay Trình Tuyết Nhàn: “Bé ngoan, tự mình thử một lần, được không?”
Không đợi Trình Tuyết Nhàn trả lời, hắn lập tức ấn tay nàng lên âʍ đa͙σ, cầm hai ngón tay non mịn của nàng mơn trớn chơi đùa khe thịt hơi ướŧ áŧ. Mặc dù đó không phải do nàng chủ động, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến hai mắt Hạ Cẩn đỏ ngầu.
Trình Tuyết Nhàn rên khẽ thành tiếng: “Không… đừng, đừng… đừng như vậy… phu quân…”
“Ngoan, sẽ rất thoải mái.” Tay Hạ Cẩn dùng sức, đưa một ngón tay của mình và một ngón tay của nàng vào trong âʍ đa͙σ, cảm nhận được càng nhiều sự ướŧ áŧ nóng bỏng chặt chẽ “Cảm nhận được không? Nơi này của nàng thật sự rất chặt, rất ướt…”
Hốc mắt Trình Tuyết Nhàn đỏ hoe, cảm giác xấu hổ khi tự mình vuốt ve chơi đùa nơi riêng tư, khiến thân thể nàng không ngừng run rẩy, giọng nói ngày càng đứt quãng: “Đừng… ưm… đừng nói nữa…”
Hạ Cẩn đưa nàng xâm nhập sâu hơn, ngón tay không ngừng làm loạn trong cơ thể nàng, lời nói từ miệng ngày càng lộ liễu, Trình Tuyết Nhàn càng xấu hổ hắn lại càng hăng hái, dường như muốn ở trên giường tống khứ ra hết những lạnh nhạt bên ngoài ngày thường của nàng.
“Ưm --”
Có lẽ cảm thấy quá xấu hổ, lần này Trình Tuyết Nhàn đặc biệt mẫn cảm, vừa mới bị ngón tay móc ngoáy hai ba lần nàng đã đạt tới cao trào, tất cả mật dịch nóng bỏng đều xối lên ngón tay của hai người.
Hồi phục lại sau cơn cao trào, Trình Tuyết Nhàn thở hổn hển, đôi mắt ngập nước: “Hạ Cẩn, chàng, chàng thật sự quá khốn nạn!”
Hạ Cẩn nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười vô cùng xấu xa: “Không còn cách nào, dù ta có khốn nạn, nàng cũng đã gả cho ta… Trình Tuyết Nhàn, đời này của nàng, sẽ luôn ở bên cạnh ta!”
Hắn rút ngón tay của hai người ra, đối diện với tầm mắt của Trình Tuyết Nhàn, hắn liếʍ mυ'ŧ mật dịch trên ngón tay của hai người một cách khêu gợi, cuối cùng còn đưa ngón tay nàng vào trong miệng, đầu lưỡi quấn quýt từ gốc đến đầu ngón tay, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trình Tuyết Nhàn, như thể hắn không phải đang ăn ngón tay mà là con người nàng.
“Bé ngoan, cả đời này nàng sẽ bị trói buộc cùng ta…” Hạ Cẩn nhẹ nhàng rũ mắt, giống như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì đó, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai nàng “Ta và nàng, là hai người gần gũi nhất, không phải sao?”
Vừa dứt lời, gậy thịt to dài lập tức xuyên qua âʍ đa͙σ --
“Ưm --”
Trình Tuyết Nhàn cắn mạnh lên vai nam tử.
Đây chính là sự gần gũi nhất trong lời nói của chàng sao?!!