Mộ Dung Nhan mang theo Lâm Toàn trở lại Tương Vương phủ, Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm sống mũi nàng bị đánh tím tái, hỏi, "Mũi của ngươi làm sao vậy? Ngươi.. Ngươi không phải bị Tứ ca ngươi đánh đấy chứ?"
Nàng nghĩ, ngoại trừ Tề vương kia, hẳn là sẽ không có ai dám đánh người này...
"Tứ ca làm sao có thể đánh ta chứ... Huống hồ hắn cũng không ở quý phủ, cái mũi này của ta là bị một lang trung giang hồ nào đó đánh." Mộ Dung Nhan vuốt mũi của mình, dở khóc dở cười nói.
Hồ Thị thấy trượng phu của mình vốn đang rất cao hứng, nhưng đột nhiên nghe được Mộ Dung Nhan vừa nói như thế, lập tức tức giận nặng nề véo Lâm Toàn cánh tay, quát lên, "Ngươi cái đồ lấy oán trả ơn, sao ngươi dám to gan đánh Điện hạ?!"
"Ta.. Ta khi đó còn không biết Điện hạ chính là Mộ huynh đệ, nghe được Điện hạ nói ngươi đang ở chỗ hắn, liền cho rằng hắn đối với ngươi.. Đối với ngươi.." Lâm Toàn đau đến nhe răng trợn mắt, lúng túng giải thích.
Hồ Thị nghe xong, tức giận càng sâu, lực đạo trên tay lại thêm vài phần, đau đến Lâm Toàn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
"Tẩu tử, không cần tức giận như vậy, sợ là sẽ phải tổn thương thai khí, lúc trước đều là hiểu lầm, hiện tại không có chuyện gì rồi!" Mộ Dung Nhan vội vàng mở miệng hoà giải.
"Điện hạ, tiểu nhân tổn thương ngài, cam nguyện bị phạt!" Lâm Toàn thẳng tắp quỳ xuống, thành khẩn nói.
"Một chút vết thương nhỏ mà thôi, Lâm đại ca không cần khách khí như vậy!" Mộ Dung Nhan tiến lên một bước, muốn đỡ Lâm Toàn dậy, nhưng hắn lại gắt gao quỳ trên mặt đất, làm sao cũng không nguyện đứng dậy.
"Điện hạ đối tốt với hai phu thê tiểu nhân như vậy, nhưng tiểu nhân lại đối xử với Điện hạ như thế, thực sự tội không thể tha thứ, thỉnh Điện hạ nhất định phải trách phạt tiểu nhân, bằng không tiểu nhân trong lòng bất an." Lâm Toàn cúi thấp đầu xuống, ngữ khí vô cùng kiên trì.
Mộ Dung Nhan trầm mặc một hồi, liền chậm rãi mở miệng nói, "Đã như vậy, bản vương liền phạt ngươi làm Quản gia Tương Vương phủ, ngày sau sự vụ lớn nhỏ trong vương phủ, ngươi đều phải thay bản vương quản lý thỏa đáng."
Lâm Toàn bỗng dưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Nhan, đây đâu phải là trừng phạt, đây rõ ràng là phần thưởng.
"Làm sao, ngươi không muốn?" Mộ Dung Nhan thấy Lâm Toàn không nói, liền hỏi.
"Tiểu nhân.. Tiểu nhân vô cùng tình nguyện, nhưng đây thực sự là trừng phạt sao?" Lâm Toàn nói.
"Bản vương nói phải, đó chính là phải! Việc này cứ quyết định như vậy." Mộ Dung Nhan nói, nàng nghĩ, này trong vương phủ hiện nay đều là người phụ hoàng phái tới, phải có người mình tín nhiệm mới được, bằng không sợ là ngủ cũng ngủ không yên ổn.
"Tiểu nhân tuân mệnh!" Lâm Toàn sắp mừng đến phát khóc, lần này mình cùng thê tử đều có thể ở lại Yên kinh, hơn nữa còn đường đường là ở Tương Vương phủ, sau này hài nhi chưa xuất thế cũng sẽ là con dân Kinh Thành, có thể sống dưới chân thiên tử rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Toàn không khỏi âm thầm tuyên thề, ngày sau dù cho Điện hạ muốn mình bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng tuyệt đối không nhíu mày một chút.
Những ngày sau đó, Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng có chút cảm giác mình quả thật là Đại Yên Vương Gia.
Hiện giờ có vương phủ của mình, có chuẩn vương phi của mình, cũng có nữ nhi quận chúa của mình, mỗi ngày đều có thể xuất hiện đúng giờ trong triều đình, đứng ở hàng đầu bách quan, nghe tấu chương khiến người ta buồn ngủ, Tứ ca cũng một lần nữa đối với mình vẻ mặt ôn hòa, ngay cả ăn chơi trác táng Mộ Dung Cảnh cũng bắt đầu xem sắc mặt của mình rồi...
Hắn hẳn là rất sợ mình sau khi trở về sẽ gϊếŧ chết hắn đi.
Mộ Dung Nhan xác thực có mấy phần muốn gϊếŧ Mộ Dung Cảnh, nhưng nghĩ đến cha ruột của Mộ Dung Doanh chính là hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có nên ra tay lấy tính mạng của hắn hay không...
Mấy ngày nay, tất cả tựa hồ cũng quá bình yên đi, phảng phất mình trước trải qua các loại đau khổ đều giống như nằm mơ... Chỉ có khi một mình tắm rửa, trong tích tắc xoa lên vết thương đầy người đó, Mộ Dung Nhan mới có một loại chân thực cảm giác khó hiểu.
Ông trời lần này thực sự buông tha cho ta, để cho ta sống tốt sao?
Mộ Dung Nhan nằm ở trong bồn tắm lớn, hít sâu một hơi, sau đó đem cả người mình lặn xuống nước, để cho nước ấm vây quanh mình, chỉ có làm như vậy mới có một chút cảm giác an toàn, làm người ta hít thở không thông cảm giác an toàn.
"Công chúa điện hạ, ngài không thể đi vào, Vương Gia vẫn còn đang tắm rửa.." Tuyết Nhi mang theo hai tiểu thị nữ chắn ở cửa tịnh phòng, hoảng sợ nhìn Sở Hạ Đề, nàng còn không biết Sở Hạ Đề sớm đã biết thân phận thật sự của Mộ Dung Nhan, hiện giờ Điện hạ vẫn còn ở bên trong, đánh chết cũng không thể để bất luận người nào đi vào.
"Mau tránh ra, Bổn cung liền muốn tắm rửa thay y phục!" Sở Hạ Đề buồn bực nói, nữ nhi của Mộ Dung Nhan kia làm sao lại chán ghét mình như vậy, mình chẳng qua chỉ muốn ôm nàng, nàng lại giống như thấy ác quỷ, khóc đến nước mắt nước mũi, lại còn toàn bộ lau ở trên người mình!
"Không được, Vương Gia lúc tắm rửa bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!" Tuyết Nhi cắn chặt răng, nghiêm nghị nói.
"Phi, ta càng muốn quấy rầy! Trên người nàng nơi nào ta không nhìn qua! Có cái gì hiếm lạ!" Sở Hạ Đề tức giận, mình vừa mới bị một hài tử chọc tức không nói, hiện giờ ngay cả một thị nữ cũng dám can đảm ngăn cản mình, ngoại trừ Mộ Dung Nhan, nàng căn bản không có cách nào nén giận với người khác.
Tuyết Nhi sững sờ, trong lòng còn đang lặng lẽ nghĩ câu nói kia của Sở Hạ Đề ' trên người nàng nơi nào ta không nhìn qua ' rốt cuộc là ý gì, trong nháy mắt sau đã bị nàng bổ cho ngất xỉu.
"Mang theo nàng lập tức biến mất trước mặt bổn cung!" Sở Hạ Đề nheo mắt lại, lạnh lùng nói với hai tiểu thị nữ đã sớm sợ đến mức ngã ngục trên mặt đất.
"Vâng. Công chúa điện hạ.." Hai tiểu thị nữ này nào dám ngỗ nghịch với vị Hung Nô công chúa đang nổi nóng này, cuống quýt đỡ Tuyết Nhi vội vã rời đi.
Sở Hạ Đề đẩy cửa đi vào, trở tay đóng chặt cửa lại, bước nhanh qua bức bình phong rộng lớn, lại phát hiện bên hồ tắm hoa lệ tuy rằng mây mù vấn vít, nhưng lại không có một chút động tĩnh cùng một bóng người.
Sở Hạ Đề không khỏi có chút buồn bực, nơi này căn bản không có người, vừa rồi thị nữ kia có phải đầu óc có chút hồ đồ rồi không.
Sở Hạ Đề thở phì phò bắt đầu kéo vạt áo ra, lúc này trong lòng nàng tràn đầy cảm giác thất bại, mình thật sự có chọc người ghét như vậy sao? Ngay cả một đứa bé gái miệng còn hơi sữa cũng chán ghét mình như vậy...
Mộ Dung Nhan ở trong nước nín thở ngưng thần một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy hít thở không thông, lúc này mới không nỡ rời khỏi vòng ấm áp vây quanh, hai chân đạp một cái, liền chui ra mặt nước.
"Ai ở đó?!" Mộ Dung Nhan mới ra khỏi mặt nước, liền thấy được một bóng người mông lung đứng bên bồn tắm, không khỏi hoảng hốt thất sắc, ở trong bồn lùi lại vài bước.
Mà trong nước đột nhiên xuất hiện một người, cũng khiến Sở Hạ Đề đang cởi y phục được một nửa giật mình, có điều nàng nghe được đây là âm thanh của Mộ Dung Nhan, liền an tâm lại, nàng vừa tiếp tục cởi bỏ xiêm y còn sót lại trên người, vừa tùy ý trả lời, "Ngươi sợ hãi như vậy làm gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi."
"Ngươi.. Ngươi tới làm gì?!" Mộ Dung Nhan nghe được đây là Sở Hạ Đề, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, lắp ba lắp bắp hỏi.
"Đương nhiên là đến tắm rửa." Sở Hạ Đề duỗi ra chân nhẹ nhàng thử nhiệt độ nước.
"Ngươi vì sao phải chọn đến vào lúc này.. Bây giờ ta sẽ ra ngoài.. Ngươi.. Ngươi nhắm mắt lại!" Mộ Dung Nhan cuống quýt bơi tới bên bồn tắm, muốn leo ra ngoài.
"Ngươi không được nhúc nhích." Sở Hạ Đề phi thường không vui nói, mình thật sự làm người chán ghét ngay cả nàng cũng phải tránh mình sao?
Mộ Dung Nhan không dám nhúc nhích, nghe tiếng nước phía sau càng ngày càng gần, Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô, cả người nóng bỏng như lửa đốt.
"Ngươi quay laị đây." Sở Hạ Đề âm thanh mền mại, nhưng cũng lộ ra một chút lạnh lẽo không dễ phát hiện.
Mộ Dung Nhan vẫn không dám nhúc nhích, có vài giọt nước theo cằm nhỏ của mình rơi xuống trong bồn, nổi lên vài gợn sóng lăn tăn.
"Ôi, ngươi chán ghét ta như vậy sao? Ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn ta một chút?" Sở Hạ Đề nhẹ giọng thở dài nói, âm thanh trở nên có chút bi thương.
"Không, không phải." Mộ Dung Nhan cuống quýt xoay người, mình làm sao có thể chán ghét nàng chứ, làm sao lại không muốn nhìn nàng chứ, đúng.. đúng là không dám nhìn..
Sở Hạ Đề kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan quay lại, bộ dáng này của nàng thật ra là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nàng chậm rãi đưa tay ra khẽ vuốt gò má Mộ Dung Nhan, thì thào nói, "Đây chính là ngươi chân thật nhất sao?"
Trước mắt Mộ Dung Nhan khoác mái tóc đen thẳng tắp như thác nước, đôi mắt màu hổ phách làm cho nàng cả người thoạt nhìn vô cùng quyến rũ, làm Sở Hạ Đề không khỏi đắm chìm thật sâu trong đó, trong khoảng thời gian ngắn, lại nhìn đến si ngốc.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, nàng nỗ lực không để cho tầm mắt mình dời xuống, bằng không sợ mình lập tức sẽ không kiềm chế được nữa...
Lúc này đang là ban ngày, còn đang nơi như thế này, mình sao lại có thể tuyên da^ʍ vào ban ngày được, điều này không thích hợp, hết sức không thích hợp...
"Tiểu Đề, ta nhất định sẽ cưới ngươi." Mộ Dung Nhan ở trong nước dùng sức bấm chân mình, buộc mình phải tỉnh táo lại, nghiêm nghị nói.
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Sở Hạ Đề ngưng mắt hỏi.
"Ừm do đó.. Có một số việc, không bằng liền đợi đến đêm thành hôn của ta và ngươi đi.." Mộ Dung Nhan đỏ mặt, khó khăn nói.
"Chuyện gì?" Sở Hạ Đề nghiêng đầu, nheo lại đôi mắt đẹp, khẽ cười hỏi.
Mộ Dung Nhan quýnh lên, cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành đem ánh mắt đưa về một mảnh mê man cách đó không xa.
"A, ta hiểu rồi, ta có nói muối cùng ngươi làm loại chuyện đó sao? Ta là thật sự đến để tắm rửa." Sở Hạ Đề cười cong mắt, âm thanh nhẹ nhàng êm tai như sơn cốc thanh tuyền.
"Vậy ta đi ra ngoài trước thôi.." Mộ Dung Nhan cảm giác nếu như mình không đi, nhất định sẽ làm ra loại sự tình không nên kia.
"Ngươi đi là được rồi, ta có ngăn cản ngươi sao?" Sở Hạ Đề bắt đầu nhàn nhã hắt nước lên người mình.
"Vậy ngươi xoay qua chỗ khác.. Đừng nhìn ta.." Mộ Dung Nhan ấp úng nói.
"Ngươi người này làm sao lại dài dòng như vậy, trên người ngươi có, không phải ta cũng có à..." Sở Hạ Đề thấp giọng lầm bầm nói, nhưng vẫn quyết định xoay qua chỗ khác không nhìn nàng, bằng không tên đầu gỗ này sợ là không dám đi ra ngoài.
Sở Hạ Đề vừa mới xoay người, liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng nước rơi 'ào ào', còn có tiếng bước chân dồn dập chạy như bay.
"Ha ha ha ha!" Sở Hạ Đề cuối cùng không nhịn được bật cười, xem ra sau này có thể thường xuyên đi doạ cái tên đầu gỗ này, thú vị, thật sự là quá thú vị!
Mộ Dung Nhan dùng tốc độ nhanh nhất từ trong phòng tắm chạy đi ra, chay như bay đến phía sau bình phong to lớn, lung tung chà xát mấy lần thân thể của mình, liền hốt hoảng mặc y phục lên, lại nghe được Sở Hạ Đề càng cười to, càng làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn xấu hổ hận không thể chui vào lòng đất mới tốt.
Mộ Dung Nhan xấu hổ sửa sang lại quần áo, nhưng trong lòng nghĩ, lúc ra đi vào tắm rửa, Tuyết di không phải ở ngoài cửa canh giữ sao, sao có thể để nàng dễ dàng tiến vào?
"Ngươi vào bằng cách nào?" Mộ Dung Nhan không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là từ cửa lớn đi vào." Sở Hạ Đề trả lời.
"Không có ai ngăn cản ngươi sao?"
"Có a, do đó ta đem người ngăn cản ta kia đánh ngất xỉu." Sở Hạ Đề hời hợt nói.
"Cái gì?!" Mộ Dung Nhan liền vọt tới bên cạnh bồn tắm, lớn tiếng quát Hạ Sở Đề, "Ngươi sao có thể tùy ý đả thương người?! Tuyết di đối với ta mà nói, giống như nửa cái mẫu phi! Ngươi.. Ngươi sao có thể đả thương nàng?!"
Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan trợn mắt đứng bên bồn tắm, liền đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía bên bồn, nàng ngẩng đầu lên hỏi, "Mộ Dung Nhan, nếu như người thân cận nhất bên cạnh ngươi đều không thích ta, ngươi còn có thể cưới ta sao?"
Sở Hạ Đề bại lộ ở bên ngoài * giống như bảo thạch chói mắt nhất, trong nháy mắt liền làm đau mắt Mộ Dung Nhan, nàng đột nhiên nhắm lại hai mắt, cả người cứng ngắc, muốn lui về chỗ bình phong, nhưng tứ chi lại khó cử động.
Thật đáng chết, tại sao mình lại xông vào đây rồi...
"Ngươi mở mắt ra, trả lời ta." Sở Hạ Đề cơ hồ là dùng ngữ khí mệnh lệnh nói, làm cho người ta không cách nào kháng cự.
Mộ Dung Nhan chậm rãi mở mắt ra, lại không dám nhìn thẳng ngọc thể óng ánh trơn bóng của Sở Hạ Đề, đành phải đem tầm mắt bay đến mặt nước phía sau Sở Hạ Đề.
"Bọn họ đều rất tốt, chỉ cần ngươi cũng đối xử tốt với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ thích ngươi." Mộ Dung Nhan nói.
"Mộ Dung Nhan, ngươi sẽ không ngây thơ như vậy chứ? Ngươi đối với Tứ ca của ngươi đủ tốt đi, nhưng kết quả thì sao? Ta căn bản không ngại người khác nghĩ gì về ta, ta chỉ quan tâm cảm giác ngươi đối với ta, cho nên, nếu như tất cả người bên cạnh ngươi chán ghét ta, ngươi còn có thể yêu thích ta sao?" Sở Hạ Đề lại đề cao mấy phần âm lượng, lẽ nào trong lòng nàng, phân lượng của mình nhẹ như vậy sao?
Mộ Dung Nhan nhíu chặt mày, Sở Hạ Đề đây là, làm sao càng trưởng thành, càng cố chấp tùy hứng, nàng thực sự là không hiểu, hỏi loại vấn đề này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khi đó Mộ Dung Nhan, còn không hiểu, ái tình đối với Sở Hạ Đề mà nói, chính là toàn bộ.
Sau đó, nàng rốt cuộc hiểu rõ... Chỉ tiếc ' sau đó ' chữ này, sẽ làm người ta vô cùng đau đớn.
Hết chương 61