Nháy mắt Du Tương Nhi vô cùng khẩn trương, cô nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cái vặn cửa, cầu xin lắc lắc đầu với hắn.
Tống Kỳ An lại muốn mở cửa ra.
Du Tương Nhi không dám thở mạnh, ngay lúc này đột nhiên cô cảm giác vật thể giữa hai chân dùng sức đâm một cái, hạ thân truyền tới một trận tê mỏi.
Ngô.
Suýt chút nữa cô không nhịn được phát ra âm thanh.
Tống Kỷ An mỉm cười với cô, hắn giống như đang chờ mong cái gì đó, cửa phòng chậm rãi mở ra làm Du Tương Nhi đang dựa vào cửa cũng bị đầy theo, cơ thể cô áp sát hắn, hạ thân cảm giác thứ nóng rực ngày một rõ ràng.
Đáy lòng Du Tương Nhi nổi lên một cỗ oán khí, dựa vào cái gì người sợ hãi lại là cô.
Rõ ràng người làm chuyện xấu lưu manh là tên đàn ông trước mặt này.
Bị phát hiện thì bị phát hiện!
Ít nhất, khẳng định Du Nhạc Sanh sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô không quan tâm liền trượt xuống theo quán tính, sau đó bắt lấy bờ vai hắn cắn một cái. Trong lòng cô nảy lên ý niệm khác thường, tay nhỏ đặt vào đũng quần đang căng phồng của hắn.
Chỗ kia đã sưng to một cục, xem ra hắn cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Cách một lớp vải, bàn tay cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ rồi xoa nắn, thỉnh thoảng cọ xát lên phần đỉnh qυყ đầυ hơi nhô ra.
Cô không phải đứa con gái chưa trải sự đời, tuy rằng khi làʍ t̠ìиɦ với tên đần kia vô cùng không thoải mái, nhưng muốn làm một người đàn ông hưng phấn lên, cô vẫn biết không ít cách.
Hô hấp Tống Kỷ An lập tức thô nặng, nhìn người phụ nữ đang nắm lấy đồ vật giữa háng hắn xoa nắn, mị nhãn câu nhân phóng ra, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi môi đỏ cắn bờ vai hắn vô cùng ướŧ áŧ tươi đẹp, làm hắn hận không thể đè gáy cô lại rồi hung hăng dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào đó.
Cách một lớp cửa, Du Nhạc Sanh nghe được hô hấp chồng mình đột nhiên trầm xuống, gọng kính che đi đôi mắt ngày càng sâu thẳm, cực kỳ giống bộ dáng mỗi đêm thưởng thức bộ dạng cô ta bị dụng cụ tra tấn, đôi mắt ánh lên màu đỏ tươi hung ác như một con sói đói.
Chỉ mới nhìn vậy, hạ thân cô ta đã lập tức ngứa ngáy.
Tuy rằng ban đầu bị dụng cụ thô lỗ tiến vào, cái kẹp kẹp lấy đầṳ ѵú rồi còn kẹp lấy âm đế làm cô ta rất đau, nhưng theo thời gian, đau đớn dần hóa thành sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ còn khắc sâu vào não bộ cô ta hơn đau đớn ngàn lần.
Thậm chí.
Sau khi bị hắn dùng vải che mắt, tất cả cảm quan càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn nữa.
Liếʍ liếʍ môi, khuôn mặt Du Nhạc Sanh tràn đầy xuân sắc: “Kỷ An, cái kia…Em, em có thể ngồi trên bồn rửa tay, anh thao từ đằng sau vào cũng được…”
Như vậy hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Cơ thể cô ta bị ấn bất động, Tống Kỷ An cũng chỉ có thể đâm vào hậu huyệt hoặc cọ xát mông cô ta.
Tiểu huyệt ngứa ngáy chảy đẫm nước, cô ta có thể tự dùng tay nhẹ nhàng cắm vào.
Sau khi mang thai, Du Nhạc Sanh cảm thấy mình càng ngày mẫn cảm.
Hơn nữa giờ đã qua ba tháng không an toàn rồi.
Ánh mắt Tống Kỷ An còn đang trong WC ngập tràn ghét bỏ, hắn cười nhạt nói: “Thèm quá lấy trứng rung ra mà dùng, bất quá đứa bé mà không có, cô có thể trực tiếp cút xéo được rồi.”
Nháy mắt Du Nhạc Sanh thất vọng.
Cô ta nga một tiếng, không dám tiếp tục nói gì, đành đưa ly tự sướиɠ vào cho Tống Kỷ An.
Du Tương Nhi nghe cuộc đối thoại của hai người chợt thấy hưng phấn vô cùng, cô trực tiếp dùng bàn tay loát côn ŧᏂịŧ, hai tròng mắt lóe ra tia khoái ý.
Em gái cô bên ngoài đang cầu chồng mình thao, thế mà em rể lại bày ra bộ mặt ghét bỏ.
Mà lúc này, côn ŧᏂịŧ của em rể lại bị cô nắm trong tay thưởng thức.
Du Tương Nhi không biết có phải mình áp lực nghẹn khuất nhiều năm nên mới trở nên biếи ŧɦái như này không, em gái bị như vậy mà cô còn vô cùng sung sướиɠ! Thậm chí cô còn suy nghĩ muốn để Du Nhạc Sanh thấy cảnh tượng trong phòng lúc này.