Lục Đinh Ninh muốn nói, vừa rồi anh không phải dùng sức lực thật lớn mới nhận ra tôi sao?
Chỉ là lời còn chưa thốt ra, Tông Kế Trạch bên kia lại nói: "Tôi đưa cậu về!"
"Quần áo của tôi còn ở trong Empire Mall!" Mặc cái này làm sao trở về, phỏng đoán chờ lát nữa sẽ làm đám người giúp việc của nhà họ Lục bị sợ ngất đi.
Nhưng Lục Đinh Ninh nói lời này, không phải là muốn từ chối Tông Kế Trạch đưa mình về.
Bởi vì vừa rồi người nào đó chiếm tiện nghi của cô…
Bây giờ không chỉ là trên mép có hơi thở của Tông Kế Trạch anh, mà trên ngực cô còn lưu lại nhiệt độ, thật lâu chưa tản đi.
Cảm giác quỷ dị này, khiến Lục Đinh Ninh nghĩ đủ mọi cách muốn trốn tránh Tông Kế Trạch.
Nhưng không nghĩ tới, Tông Kế Trạch bên kia như không nghe được cô khéo léo từ chối, anh đã đi trước và đi tới hướng cửa thang máy.
Đại khái là nhận ra cô còn chưa đuổi theo, sau khi đi mấy bước Tông Kế Trạch bỗng nhiên bước hơi chậm lại, không thèm quay đầu lại hỏi: "Còn mè nheo cái gì?"
Xem ra người này không những không hiểu lời từ chối của cô, mà còn định đưa cô đến Empire Mall bên kia?
Lục Đinh Ninh không hiểu nổi mạch não của lập trình viên này, tạm thời không từ chối Tông Kế Trạch nữa, chỉ có thể ai oán đi theo...
*
Lục Đinh Ninh lại bước ra từ nhà vệ sinh nữ ở tầng ba của Empire Mall lần nữa, đã khôi phục vẻ ngoài thiếu niên đẹp trai rực rỡ bình thường.
Từ phòng vệ sinh vừa ra tới, cô liền thấy được Tông Kế Trạch đang tựa vào vách tường cách đó không xa, bên môi đang ngậm một điếu thuốc thơm.
Lúc anh hút thuốc lá, đường nét trên khuôn mặt trông lưu manh hơn bình thường, dưới hơi khó lượn lờ, khí thế quanh người anh dường như cũng dịu hơn bình thường.
"Bất kể là hồ sơ giám sát ở hành lang hay trong thang máy, đều xóa cho tôi."
"Đúng rồi, còn có ở cửa dạ tiệc..."
Lúc này, Tông Kế Trạch vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Lục Đinh Ninh lặng lẽ vểnh tai nghe được lời nói của Tông Kế Trạch, cũng đoán được anh đại khái giúp cô xóa hết những hồ sơ giám sát kia.
Nói chuyện cũng tốt.
Nếu hồ sơ giám sát bị xóa, cô cũng không cần đi tìm William giúp đỡ.
Mà Cận Thượng bên kia căn bản không thể nào điều tra được!
"Anh Tông, cảm ơn!" Chờ Tông Kế Trạch bên kia cất điện thoại di động xong, Lục Đinh Ninh nói cảm ơn.
Không khỏi không thừa nhận, lúc này diện mạo của Lục Đinh Ninh trong quần áo thường giả trang, lại đẹp như vậy.
Giờ phút này, cô giơ tay nhấc chân vẫn ưu nhã quý khí, không giống người khác, bị Tông Kế Trạch giúp đỡ vẫn biểu hiện mang ơn anh! Nhưng chính một điểm này, lại khiến Tông Kế Trạch cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Nhìn chằm chằm vào nụ cười trên môi cô, Tông Kế Trạch lại chợt nhớ đến cái cách cô thật quyến rũ dưới chiếc sườn xám khiến anh suýt chút nữa sơ xuất...
"Sau này, không được phép tùy diện dày vò mình thành dáng vẻ kia nữa!" Sau khi định thần lại, anh mới phát hiện mình vừa rồi lại suýt nữa sai sót, Tông Kế Trạch lạnh lùng khiển trách.
Lục Đinh Ninh dĩ nhiên nhận ra lúc đó ánh mắt người đàn ông kinh người, cô càng không đoán ra tại sao người đàn ông này một giây trước còn giúp đỡ cô trong bóng tối, một giây kế tiếp lại hận không thể tháo xương cô bỏ vào bụng, cô chỉ có thể đáp ứng: "Biết rồi!"
Nếu không phải là vì anh cô, cô không muốn lấy thân mạo hiểm như thế!
"Tôi đã cho người xử lý hồ sơ giám sát, dấu tay cùng vết máu trong phòng kia cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Nhưng chỉ là lần này thôi, lần sau không được phá lệ!"
Sau khi Tông Kế Trạch nói ra những lời này, liền trực tiếp đi về phía cửa ra của Empire Mall.
Mặc dù cô không đoán ra Tông Kế Trạch giúp cô, ánh mắt rơi vào trên người cô vẫn lạnh lùng không rõ, nhưng Lục Đinh Ninh vẫn đi theo. Ít nhất, trước mắt Tông Kế Trạch có thể vì cô làm nhiều như thế, chứng mình anh coi cô là bạn, sẽ không dễ dàng bán đứng cô…
……….