Mục Tinh Thần sợ bị phát hiện nên chọn vị trí cách rất xa, giờ phút này từ góc độ của cậu nhìn sang chỉ có thể thấy bóng lưng Lục Cẩm và bàn tay Thẩm Ngộ Thành đặt trên bàn.
“… Bọn họ đang nói chuyện gì thế? Sao nói chuyện lâu vậy?”
Hệ thống đề nghị: “Hay đi qua xem thử?”
“Không đi!”
Mục Tinh Thần buồn bực túm lấy tóc rủ xuống trán, ấn mở điện thoại thấy Thẩm Ngộ Thành còn chưa trả lời. Cậu tủi thân cụp mắt, một lát sau, thỏa hiệp nhấn mở khung chat gõ chữ.
‘Ting ting’
Bé cưng: Anh ở đâu?
Không phải dấu chấm tròn nữa à?
Thẩm Ngộ Thành mỉm cười nhìn về phía Mục Tinh Thần, kết quả ánh mắt bị Lục Cẩm cản kín bưng, trong mắt hắn hiện vẻ không kiên nhẫn, giương mắt nhìn về phía Tề Đan đang trò chuyện với Lục Cẩm, lạnh nhạt nói: “Tránh ra, đừng cản trở tôi.”
Lục Cẩm lúng túng nhường sang bên cạnh, nhỏ giọng nói với Tề Đan rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với cậu ta: “Tôi đang đi làm, tan làm rồi nói sau.” Nói xong nhanh chóng bước đi, sợ ở lại gặp phải chuyện còn lúng túng hơn.
Đưa mắt nhìn Lục Cẩm rời đi, Tề Đan thu hồi ánh mắt đặt trên mông đối phương về, im lặng nói: “Dữ như thế làm gì?” Dứt lời lại trêu chọc: “Không phải lại cản trở cậu nhìn vợ đấy hả?”
“Ừm.”
“… Hả???”
Thẩm Ngộ Thành mặc kệ hắn ta, nhìn thấy bé cưng nhà mình cầm điện thoại hết sức xoắn xuýt đằng xa, bấy giờ mới cong môi cầm điện thoại lên trả lời: Bé cưng, tôi đang họp, tối nay sẽ gọi điện cho em.
Mục Tinh Thần nhận được tin nhắn bỗn trợn tròn mắt, không dám tin nhìn về phía Thẩm Ngộ Thành ở đằng xa rõ ràng đang yên vị uống cà phê mà lại lừa cậu bảo đang họp, cực kỳ uất ức: “Hắn gạt tôi!”
Hệ thống: “…” Thôi rồi, tôi đứt mạch.
Nhận được đáp trả lừa dối của Thẩm Ngộ Thành, phản ứng đầu tiên của Mục Tinh Thần là rời đi. Tuy nhiệm vụ vừa nãy đã hoàn thành nhưng Lục Cẩm vừa đi lại có nhiệm vụ mới hiện ta, nói rõ lát nữa bọn họ sẽ còn chạm mặt, có thể sẽ nói không ít lời.
Bọn họ vốn là nhân vật công thụ chính trong cốt truyện, tiếp xúc lâu nhất định sẽ tự nhiên mà tiến tới cùng nhau đúng không?
Nghĩ tới đây, Mục Tinh Thần phát hiện mình có chút khó chịu, rầu rĩ không vui đặt điện thoại lên bàn, bưng ly cà phê đắng không thêm đường uống một hơi cạn sạch.
Đắng quá.
Tề Đan quan sát hướng Thẩm Ngộ Thành nhìn một phen, rốt cuộc phát hiện ở đằng xa có một người đội mũ lưỡi trai màu đen, nằm sấp trên bàn chỉ lộ mỗi chóp mũi: “Đm, là cái người đội mũ màu đen à? Ông nghiêm túc sao?”
“Chúc mừng, mắt vẫn chưa mù.”
“…” Tề Đan lười so đo việc này với hắn, lòng hiếu kỳ chiếm ưu thế: “Khó trách dạo này gọi thế nào cậu cũng không ra chơi, chậc chậc chậc, ra là thật sự có người trong phòng.”
Thẩm Ngộ Thành hào phóng thừa nhận: “Ừ.”
“Gọi đến đi, để anh em xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có để khiến cậu động lòng trần nào.”
“Nói sau.”
Làm bạn tốt với Thẩm Ngộ Thành nhiều năm, Tề Đan hiểu khá rõ hắn, bây giờ bình tĩnh như vậy, vừa nhìn là biết cái tên này sợ rằng đang cố ý trêu chọc cậu nhóc đằng xa kia, hắn ta nhướng lông mày: “Theo cậu tới đây à? Không có ý gì khác.”
Thẩm Ngộ Thành như cười mà không cười liếc nhìn Tề Đan, ngón trỏ hờ hững gõ nhẹ mặt bàn: “Không có.” Mới là lạ, bây giờ muốn ôm người hung hăng cᏂị©Ꮒ một phát.
Sao lại đáng yêu đến vậy? Rõ ràng cực kỳ tủi thân, thế mà chỉ biết ôm điện thoại sinh hờn dỗi.
Trong lúc đó Mục Tinh Thần ngẩng đầu một lần, phát hiện Thẩm Ngộ Thành không hề có ý tứ muốn đi, lại rầu rĩ không vui nằm xuống mặt bàn, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho hắn. Chính cậu cũng không hiện sức gõ chữ của mình mạnh hơn so với bình thường, rõ ràng mang theo oán khí.
‘Ting ting’
Bé cưng: Cuộc họp kết thúc chưa!
Thẩm Ngộ Thành cười khẽ, cố ý cầm điện thoại nhìn thoáng qua nhưng không trả lời.
Mục Tinh Thần đợi trái đợi phải, chờ đến khi Lục Cẩm ngồi xuống đối diện Thẩm Ngộ Thành cũng không nhận được trả lời. Cậu nhận được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, giờ phút này nhìn hai người phía xa dường như đang vui vẻ trò chuyện, khó chịu đứng dậy rời đi.
Có lẽ cốt truyện đã tự động bổ sung, cuối cùng nhân vật công thụ chính đã đi đúng hướng cốt truyện ban đầu.
Nháy mắt Mục Tinh Thần đứng dậy rời đi, Thẩm Ngộ Thành cũng đi theo cậu, lên tiếng chào Tề Đan rồi đi.
Lục Cẩm yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của Lục Cẩm Thành, nhỏ giọng hỏi: “Hắn có việc gấp à?”
Tề Đan khẽ tặc lưỡi: “Có thể có chuyện gì gấp chứ, làm vợ bực mình phải đuổi theo thôi.”
“…” Lục Cẩm hơi mất mát nhưng cũng không nói gì thêm.
Thẩm Ngộ Thành chân dài bước lớn, nhanh chóng bắt được Mục Tinh Thần rầu rĩ không vui muốn rời đi ở cửa quán cà phê. Hắn ôm eo cậu khóa vào trong ngực, giọng nói bất đắc dĩ: “Sao lại đi? Không vui sao không qua đó với tôi?”
Ý định đẩy hắn ra của Mục Tinh Thần không thành công, cộng thêm đã sớm quen với ôm ấp này. Cậu hết sức tủi thân níu lấy quần áo người trước mặt, ngửa đầu nhỏ giọng lên án: “Không phải anh nói đang họp à! Anh gạt tôi.”
“Làm sao dám lừa em, chọc em thôi.”
Mặc dù vị trí quán cà phê không ở khu náo nhiệt nhưng người tới lui vẫn phải có, Thẩm Ngộ Thành ôm người quay về xe, buồn cười hôn hôn đôi mắt đẹp uất ức tràn đầy hơi nước của Mục Tinh Thần: “Thấy em từ lâu rồi, muốn thấy em không vui ăn dấm. Bé cưng ngoan, lần sau ăn dấm không vui phải ăn trước mặt tôi, không được tự mình phụng phịu.”
Mục Tinh Thần nhấc chân ngồi trên đùi Thẩm Ngộ Thành, hai tay trắng nõn đặt trên vai hắn, tủi thân trong mắt chưa tan hết: “Anh không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ngồi rất xa, làm sao anh nhìn thấy tôi được.”
Những ngày qua Thẩm Ngộ Thành đưa đón Mục Tinh Thần mỗi ngày nhưng ngoại trừ ôm hôn thì thật sự không làm gì khác. Giờ phút này ôm bé cưng thơm thơm mềm mềm, Thẩm Ngộ Thành nhanh chóng có phản ứng, bàn tay bên cạnh thò trong quần áo vuốt ve làn da nhẵn nhụi, cúi đầu hôn lên mắt, mũi, môi của Mục Tinh Thần.
“Cố ý không trả lời, muốn nhìn em ghen.” Du͙© vọиɠ hoàn toàn bị thiêu đốt, ánh mắt Thẩm Ngộ Thành u ám, vừa liếʍ mυ'ŧ môi Mục Tinh Thần vừa dùng tay cởi nút quần áo cậu: “Bé cưng, vươn lưỡi ra.”
Mục Tinh Thần xấu hổ đỏ mặt, ngoan ngoãn hé lưỡi.
Động tác cởϊ qυầи áo của Thẩm Ngộ Thành không hề nhàn rỗi, nhưng miệng lại không cử động: “Liếʍ tôi.”
“Anh không, không tự mình…”
Thẩm Ngộ Thành đè nén du͙© vọиɠ, vỗ về ngậm đầu lưỡi của Mục Tinh Thần, thúc giục lần nữa: “Bé cưng, liếʍ tôi.”
Mục Tinh Thần bị ngậm đầu lưỡi thở hổn hển hoàn toàn mềm nhũn trong ngực Thẩm Ngộ Thành, cậu xấu hổ tức giận trừng người đàn ông, cuối cùng vẫn không nhịn được khát vọng trong lòng mình, hai tay ôm đầu người đàn ông, chủ động vươn lưỡi liếʍ lên đôi môi mỏng khẽ mím kia.
Trước đấy toàn là Thẩm Ngộ Thành chủ động, động tác mới đầu của Mục Tinh Thần còn hơi ngượng ngùng, nhưng theo cổ vũ của Thẩm Ngộ Thành và bàn tay không ngừng dẫn lửa trên người, nụ hôn của cậu càng lúc càng lớn mật.
Đầu lưỡi non mềm run run rẩy rẩy liếʍ vòng trên môi Thẩm Ngộ Thành, mang ý dò xét cẩn thận, đỉnh lưỡi mềm lặng lẽ hướng sang khóe miệng, còn chưa kịp dùng sức thì đôi môi mỏng thơm ngát tản ra mùi cà phê đã mở ra, chủ động mời cậu tiến vào.
Hơi thở Mục Tinh Thần nặng nề. Cậu chen đầu lưỡi vào trong miệng Thẩm Ngộ Thành, học theo động tác trước kia của hắn, vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận liếʍ khắp khoang miệng, cuối cùng mới ngậm lấy đầu lưỡi ngo ngoe muốn động đậy kia cùng múa.
Thẩm Ngộ Thành mặc kệ mọi động tác của Mục Tinh Thần, đợi đến khi người trong ngực bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hắn mới ôm người đảo khách thành chủ, ngậm đầu lưỡi trêu đùa mình nửa ngày, dùng sức liếʍ mυ'ŧ thậm chí cắn khẽ, lúc này tiếng rầm rì kháng nghị mềm mại của bé cưng trong ngực đã trở thành liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ tốt nhất.
Bàn tay lửa nóng không bị khống chế dùng sức xoa nắn mông thịt mềm mại dưới lòng bàn tay, để lại từng dấu bàn tay mập mờ sắc tình bên trên.
Thẩm Ngộ Thành thở hổn hển liếʍ sạch sẽ nước bọt chảy bên khóe miệng Mục Tinh Thần: “Bé cưng, dươиɠ ѵậŧ của chồng đau quá, lấy ra giúp chồng đi.”
Lần đầu tiên nghe thấy những lợi gợϊ ȶìиᏂ như vậy từ miệng Thẩm Ngộ Thành, hậu huyệt của Mục Tinh Thần không tự chủ co rút, cậu cũng muốn.
Cậu cắn môi đỏ mặt ngón tay run rẩy tháo thắt lưng Thẩm Ngộ Thành, nhưng vì thẹn thùng và gấp gáp mà phân cao thấp với thắt lưng nửa ngày vẫn không tháo nó ra được, gấp sắp khóc: “Không tháo được!”
Thẩm Ngộ Thành bị cậu câu dẫn sắp nổ tung, dời tay đang không ngừng xoa nắn khỏi mông thịt, một tay nhanh chóng tháo thắt lưng, kéo tay Mục Tinh Thần vào trong qυầи ɭóŧ, giải phóng côn ŧᏂịŧ đã bừng bừng từ lâu.
Giây phút dươиɠ ѵậŧ tiếp xúc với mông thịt, hai người không nhịn được cùng phát ra tiếng thở dài sảng khoái. Đã vài ngày không làm, cả hai đều rất nhớ cơ thể của đối phương, gấp rút kết hợp thân mật.
Thẩm Ngộ Thành vốn còn định làm màn dạo đầu cẩn thận để vợ thoải mái nhưng thật sự đã nhẫn nhịn đến cực hạn, cấp tốc lấy dầu bôi trơn còn chưa bóc vỏ và bαo ©αo sυ ở ghế sau, vỗ vỗ mông Mục Tinh Thần: “Nằm sấp xuống.”
Tiếp theo chuyện gì xảy ra dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, Mục Tinh Thần ôm cổ Thẩm Ngộ Thành không chịu buông, ánh mắt căng thẳng nhìn bên ngoài cửa sổ: “Về, về nhà.”
Thẩm Ngộ Thành dùng côn ŧᏂịŧ phấn chấn chọc chọc mông Mục Tinh Thần, mắt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Không chờ nổi, ngoan, bên ngoài không nhìn thấy đâu, nằm sấp xuống.”
Mục Tinh Thần bị hắn chọc rêи ɾỉ, cũng không thể chống cự được dụ hoặc của tìиɧ ɖu͙©, vẻ mặt căng thẳng ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống ghế sau coi như rộng rãi, vểnh cái mông đầy đặn mượt mà lên, quay đầu ngượng ngùng nhìn Thẩm Ngộ Thành đang bóc vỏ hộp: “Sao trên xe anh lại có thứ này.”
Đôi mắt Thẩm Ngộ Thành gắt gao nhìn chằm chằm động thịt đang khép khép mở mở trước mắt, như thằng nhóc vừa được ăn mặn dùng bạo lực mở vỏ hộp, bóp không ít dầu bôi trơn lên tay, nhanh chóng cắm ngón tay thon dài vào hậu huyệt đang quyến rũ dụ hoặc hắn.
Chặt quá!
“Rõ ràng hôm đó cᏂị©Ꮒ nhiều lần như vậy, sao huyệt của bé cưng lại chặt như thế?”
“A… Tôi không, không biết… Ưm…” Dị vật xâm nhập khó chịu làm Mục Tinh Thần ngửa đầu lên, cắn môi dưới cố gắng thả lỏng, ngón tay sít sao chôn trong động thịt ấn vào chỗ mẫn cảm, Mục Tinh Thần không kìm lòng được đưa mông đυ.ng vào ngón tay Thẩm Ngộ Thành, muốn có được nhiều hơn.
Thẩm Ngộ Thành bị câu dẫn, hơi thở nặng nề. Hắn vội vàng nhét ngón tay thứ hai vào trong động thịt chặt chẽ: “Thả lỏng, ngón tay chồng sắp bị em bẻ gãy rồi.”
“Còn, còn lâu, ưm a…” Mục Tinh Thần nắm chặt đệm êm dưới người, trong mắt dập dờn hơi nước, nương theo tiếng rêи ɾỉ đứt quãng hỏi lần nữa: “Xe, sao trong xe lại có, có thứ này hả?”
Thẩm Ngộ Thành cười khẽ, nghiêng người đặt người toàn thân trần trụi bên dưới, bàn tay rảnh rỗi duỗi đến an ủi côn ŧᏂịŧ thanh tú đã cứng từ lâu đằng trước, giọng nói rất nhẹ: “Đương nhiên là… để cᏂị©Ꮒ bé cưng của tôi.”
Thẩm Ngộ Thành cấm dục một tuần làm mở rộng khá đơn giản, chờ động thịt có thể chứa bốn ngón tay, hắn lập tức rút ngón tay ra, đeo bαo ©αo sυ vào, nắm chặt dươиɠ ѵậŧ cứng rắn bừng bừng chống vào cửa huyệt: “Bé cưng, tôi cắm vào đây.”
“Anh không nói… á! Chô… chồng…”
Côn ŧᏂịŧ nóng hổi đâm lút cán vào trong cơ thể, Mục Tinh Thần không cảm thấy đau mà chỉ có tràn ngập thỏa mãn khi được lấp đầy và kɧoáı ©ảʍ. Cậu không thể khống chế thét lên, cũng nhanh chóng bị Thẩm Ngộ Thành dùng ngón tay chặn miệng nhỏ.
Hơi thở Thẩm Ngộ Thành ồ ồ chuyển động thắt lưng ra vào trong động thịt chặt chẽ kia, giọng nói trầm thấp xen lẫn tia lệ khí bên trong: “Bé cưng, kêu lớn tiếng quá sẽ bị nghe thấy đấy.”
Mục Tinh Thần bị dọa vội vàng cắn ngón tay Thẩm Ngộ Thành nhưng cũng không thật sự dùng lực, cắn một cái rồi ngậm trong miệng liếʍ láp.
Thật sự không biết động tác này của cậu khiến người đàn ông đằng sau suýt nữa hóa thành cầm thú chỉ biết làʍ t̠ìиɦ.
Thẩm Ngộ Thành liều mạng đè suy nghĩ muốn chơi hỏng người trong đầu xuống, đè ép người điên cuồng đâm thúc, bởi vì tư thế đâm vào từ đằng sau, nhiều lần cᏂị©Ꮒ đến chỗ sâu trong hậu huyệt làm Mục Tinh Thần từ đầu đến cuối đều luôn ở đỉnh kɧoáı ©ảʍ không thể xuống.
Kɧoáı ©ảʍ đáng sợ liên tục không ngừng khiến Mục Tinh Thần không bao lâu liền bắn, mà người đàn ông đè nặng không hề có ý giảm bớt sức lực và tốc độ, Mục Tinh Thần vừa cao trào lại bị đưa lêи đỉиɦ cực lạc lần nữa khóc thành tiếng: “Chậm, chậm một chút… A! Ưm a… Chồng… A”. Thẩm Ngộ Thành vùi đầu gặm cắn tấm lưng trơn bóng kia, lần nữa để lại dấu ấn của mình bên trên, trên trán thoải mái toát ra mồ hôi.
Sau khi đâm Mục Tinh Thần bắn một lần bằng tư thế đằng sau, Thẩm Ngộ Thành ôm người đặt trên chân, bóp eo nhỏ mềm mại kia, phối hợp với tần suất đâm chọc của hạ thân, dùng sức ấn vợ lên dươиɠ ѵậŧ của mình, độ sâu trước nay chưa từng có làm hai người thoải mái điên rồi.
“Chậm, chậm một chút…”
Lần này ngay cả trả lời Thẩm Ngộ Thành cũng không làm, điên cuồng va chạm đâm chọc kịch liệt bên trong, vẫn không quên để lại những dấu hôn khác trên cần cổ trắng nõn.
Cơ thể này đều là của hắn! Phải thời thời khắc khắc ghi dấu ấn của hắn!
Làm trong tư thế ôm người trong ngực đưa lưng về phía mình mười mấy phút, cuối cùng Thẩm Ngộ Thành hung hăng đâm vào mấy trăm cái, dùng sức không mạnh cắn tai Mục Tinh Thần, sau đó cắm ở chỗ sâu trong động thịt gầm bắn.
Mục Tinh Thần bị hắn gắt gao khóa trong ngực cũng lên cao trào, lựa lưng vào l*иg ngực Thẩm Ngộ Thành, thất thần leo lêи đỉиɦ núi với hắn.
Bắn một lần rồi khiến Thẩm Ngộ Thành tỉnh táo hơn rất nhiều, thương tiếc liếʍ liếʍ lỗ tai vợ, chầm chậm rút dươиɠ ѵậŧ ra, rút bαo ©αo sυ bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, thay một cái mới, không đợi Mục Tinh Thần kịp phản ứng đã cầm côn ŧᏂịŧ vừa cứng lên cᏂị©Ꮒ vào lỗ thịt không cách nào khép lại.
“Ứm…”
Mục Tinh Thần bị cᏂị©Ꮒ nhũn cả tay chân, cảm giác cơ thể căng cứng, tủi thân nắm chặt tay Thẩm Ngộ Thành: “Không, không làm.”
“Làm một lần cuối cùng.” Thẩm Ngộ Thành hôn hôn tai Mục Tinh Thần, thân dưới gắn liền đẩy người ngã xuống ghế ngồi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cậu kêu thành tiếng. Lẳng lặng chờ du͙© vọиɠ xuất tinh mạnh mẽ qua đi, hắn mới vác hai đùi trắng bóng của vợ lên trên vai, rút dươиɠ ѵậŧ bị mị thịt cắn không chịu nhả ra, rồi lại hung ác chọc vào.
“A…” Mục Tinh Thần thét lên bị Thẩm Ngộ Thành chặn ngón tay trong miệng, hắn cười nhẹ: “Bé cưng, kêu nữa thì thật sự sẽ bị người phát hiện đấy.”
Mục Tinh Thần bị dọa vội vàng ngậm miệng, hậu huyệt cũng vì kinh hãi mà hung hăng co rút mấy lần, cắn Thẩm Ngộ Thành suýt thì tước vũ khí đầu hàng.
Bấy giờ nếu có người đi ngang qua bãi đỗ xe, chắc chắn sẽ thấy cái xe không ngừng lắc lư cũng như âm thanh bành bạch làm thế nào cũng không thể che giấu. Nhưng được cái nơi này không nằm ở khu náo nhiệt, xe ở bãi đỗ xe không nhiều, cộng thêm Thẩm Ngộ Thành dừng xe ở góc vắng, rất khó bị phát hiện.
Điểm mẫn cảm bị điên cuồng đâm chọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mục Tinh Thần nhanh chóng lại lâm vào vực sâu tìиɧ ɖu͙©, cơ thể mềm nhũn mặc người đàn ông đùa nghịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp dập dờn xuân tình, mỗi một biểu cảm đều giống như móc câu móc thẳng vào tim Thẩm Ngộ Thành.
Thẩm Ngộ Thành nâng đùi tráng bóng của Mục Tinh Thần điên cuồng đâm chọc. Thấy vợ bị chơi đến thần trí mơ hồ, hắn thở dài thỏa mãn, đè ép hai chân trắng bóng tới gần bên tai Mục Tinh Thần, nhân dịp cậu thần trí mơ hồ mà thổ lộ tiếng lòng của mình: “Bé cưng ngoan, lúc nào cũng khóa em trên giường cho chồng cᏂị©Ꮒ, sau này vĩnh viễn không ra khỏi cửa, có được không?”
Mục Tinh Thần chỉ nghe thấy ba chữ có được không, vô thức mở miệng trả lời: “Được.”
Động tác ra vào của Thẩm Ngộ Thành nháy mắt dừng lại, một giây sau bóp hai cánh mông thịt điên cuồng đâm chọc thúc vào, nếu không phải thật sự không làm được thì hai viên bi cũng cùng nhau cᏂị©Ꮒ vào động thịt ngọt ngào.
Thẩm Ngộ Thành vì từ “Được” kia mà mất kiểm soát, giữ người trong xe cả buổi tối, ghế xe đã bị dâʍ ɖị©ɧ làm rối tinh rối mù, khắp nơi đều là bαo ©αo sυ rải rác.
“Không, dừng lại.”
Thẩm Ngộ Thành vẫn chưa thỏa mãn rút côn ŧᏂịŧ nửa cứng ra, ôm người hôn lưỡi trao đổi nước bọt tràn trề, cuối cùng cũng nổi lòng từ bi buông tha Mục Tinh Thần: “Ngoan, không làm.”
Có được hứa hẹn của Thẩm Ngộ Thành, Mục Tinh Thần mới yên tâm ngủ thϊếp đi trong ngực hắn, trong lúc mơ ngủ có lẽ cũng bị cᏂị©Ꮒ, gương mặt đỏ rực nhỏ giọng rêи ɾỉ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng oán giận: “Dừng lại, không làm… Thẩm Ngộ Thành, cầm thú, hạ lưu.”
Thẩm Ngộ Thành bị vợ mắng trong mơ dở khóc dở cười, xoa chóp mũi đỏ ửng vì khóc của cậu, dụi cằm lên mái tóc cực kỳ mềm mại: “Bé cưng kêu làm chồng cứng rồi, sao lại kêu dễ nghe như vậy?”
Có lẽ thật sự sợ hãi, Thẩm Ngộ Thành vừa dứt lời, Mục Tinh Thần bỗng ngậm miệng, ngủ mà vẫn không tài nào yên tâm.
Thẩm Ngộ Thành ôm cậu ngồi trong xe hồi lâu, chờ du͙© vọиɠ hoàn toàn tan đi mới vươn tay cầm áo vest bị mình làm nhăn nhúm lại, lấy cái cái hộp trước đó Tề Đan mang tới ở bên trong ra, im lặng một lát rồi đặt cái hộp trở về.
Không vội, ít nhất phải chờ bé cưng hoàn toàn không thể rời khỏi hắn đã.