Tôi Thật Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 9: Ăn sạch

Mắt thấy bé cừu non uống say chỉ biết lẩm bẩm xoay mông giãy dụa, Thẩm Ngộ Thành cũng không trông cậy cậu có thể nghe hiểu mình. Hắn thở hổn hển cầm cán trụ cắm vào cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ nhếch, côn ŧᏂịŧ cứng rắn nhẫn đến cực hạn tiếp xúc với môi lưỡi mềm mại, sự thoải mái khiến Thẩm Ngộ Thành tê cả da đầu, không khống chế nổi động thắt lưng, bị răng cạ qua, hắn đau đến hít vào một hơi.

Hắn không nỡ rút qυყ đầυ ra, nhẫn nại chịu từng tia đau đớn, trầm giọng dỗ: “Bé cưng, thu răng lại, dùng đầu lưỡi liếʍ.”

Mục Tinh Thần chưa từng khẩu giao cho người khác làm sao biết cách thu răng lại, cũng may hiện tại cơ thể cậu mềm nhũn không còn sức lực, cho dù răng đập vào qυყ đầυ cũng không dùng sức, chỉ do qυყ đầυ cắm trong miệng thật sự quá lớn. Mục Tinh Thần khó chịu muốn phun thằng nhóc lớn trong miệng ra nhưng không thành công vì động tác ưỡn eo của Thẩm Ngộ Thành, thờ phì phò dùng đầu lưỡi áp lên.

Đầu lưỡi mềm mại ấm áp áp trên qυყ đầυ, Thẩm Ngộ Thành thoải mái dùng sức nắm chặt mông thịt tràn đầy dưới lòng bàn tay. Hắn cụp mắt nhìn qυყ đầυ căng miệng nhỏ ra hết cỡ, da^ʍ mỹ sắc tình nhưng vì phản ứng ngây ngô nên tăng thêm nét thanh thuần, vừa khiết vừa dục, khiến Thẩm Ngộ Thành nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, không khống chế nổi muốn cắm toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào.

Nhưng cảm giác đau đớn bị răng cọ vào thịt làm Thẩm Ngộ Thành từ bỏ suy nghĩ cắm toàn bộ vào, chỉ đâm qυყ đầυ vào cho Mục Tinh Thần liếʍ, ngón tay dính đầy dầu bôi trơn tiếp tục mở rộng. Nhưng liếʍ láp không kết cấu gì không những không cách nào phát tiết du͙© vọиɠ mà còn khiến côn ŧᏂịŧ cứng hơn, hận không thể lập tức cắm vào trong huyệt nhỏ ấm áp chặt chẽ.

Thẩm Ngộ Thành nhẫn nại đến mức trán nổi đầy gân xanh, nhưng hắn không muốn bé cừu non mềm nhũn bị thương, mặc kệ gân xanh nổi đầy, động tác mở rộng vẫn nhẹ nhàng cẩn thận như cũ. Khi một ngón tay ra vào tự nhiên được, hắn không lập tức đâm ngón thứ hai vào mà ấn ấn thịt huyệt tìm kiếm điểm mẫn cảm của Mục Tinh Thần.

Nhẫn đến sắp nổ tung cũng muốn để nhóc con dễ chịu thoải mái.

Mục Tinh Thần bị ngón tay cắm vào không thoải mái, âm thanh từ chối lại bị qυყ đầυ chặn ở trong miệng, chỉ có thể dùng tiếng lẩm bẩm thể hiện kháng nghị. Cậu mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ ra có gì không đúng, tức giận dùng răng mài mài trên qυყ đầυ nóng hổi, không đợi Thẩm Ngộ Thành dỗ cậu đừng cắn đã chủ động dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ lên qυყ đầυ.

Thẩm Ngộ Thành bị tra tấn mồ hôi đầm đìa, cảm thấy mình đem bảo bối nhỏ cả người đầy gai nhỏ này về quả thật là tự làm tự chịu, lên giường làm càn giày vò nửa ngày chả hưởng thụ được gì. Thừa dịp hiện tại Mục Tinh Thần chủ động liếʍ mυ'ŧ, Thẩm Ngộ Thành thẳng lưng ra vào hai lần trong cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, trong cổ phát ra tiếng gầm nhẹ sảng khoái gợi cảm.

“Ưm ưm…” Mục Tinh Thần bị cắm không thoải mái bắt đầu kháng nghị.

Động tác của Thẩm Ngộ Thành dừng lại, ánh mắt u ám thâm trầm nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần nhắm mắt lông mi khẽ run, ngón tay thứ hai đâm vào trong huyệt non chặt chẽ, vừa mở rộng vừa tìm kiếm điểm mẫn cảm của thịt huyệt làm người dưới thân chợt cong eo, hung hăng hút qυყ đầυ của hắn khiến hắn hít sâu một hơi, bị hút đến có xúc động xuất tinh.

Vừa nhịn vừa nhẫn cuối cùng cũng đè xuống được du͙© vọиɠ xuất tinh vì bị mυ'ŧ, Thẩm Ngộ Thành đỏ mắt tiếp tục dùng ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm trong thịt huyệt, đồng thời vươn tay nắm chặt côn ŧᏂịŧ thanh tú hồng phấn run run rẩy rẩy đứng thẳng, lòng bàn tay chuyển động lướt qua qυყ đầυ đang chảy dịch, khéo léo lấy lòng hậu huyệt thít chặt của bé cừu non.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ từ hậu huyệt và côn ŧᏂịŧ khiến Mục Tinh Thần không nhịn được cong người: “Ừm a… Ưm…” Tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn bị côn ŧᏂịŧ chặn lại, đồng thời không tự chủ nuốt nước bọt dư thừa và chất bài tiết xuống, hút cho Thẩm Ngộ Thành không ngừng thở dốc.

Ngón tay cắm trong huyệt non của Thẩm Ngộ Thành cũng không khống chế nổi run lên, thở hổn hển nhìn gương mặt đỏ rực của Mục Tinh Thần, sợ mình nghẹn lâu không nhịn được thật sự bắn trong cái miệng nhỏ nhắn này, đành miễn cưỡng rút qυყ đầυ ra khỏi khoang miệng ấm áp, hô hấp bất ổn nhìn chằm chằm đầu lưỡi nhúc nhích trong miệng nhỏ hé mở chốc lát, ngón tay thứ ba cắm vào trong huyệt non mềm mại.

Cảm giác dị vật rõ ràng trong cơ thể khiến Mục Tinh Thần hơi khó chịu, nhưng kɧoáı ©ảʍ chạy dọc từ hậu huyệt ra toàn thân lại làm cậu cực kỳ thoải mái, ngón tay trắng nõn nắm chặt ga giường, cong lưng đưa mình tới trước mặt Thẩm Ngộ Thành, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Cậu mở mắt nhìn Thẩm Ngộ Thành đang quỳ giữa hai chân mình, hô hấp dồn dập dâng môi đỏ lên, giọng uất ức gấp gáp mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Muốn hôn hôn.”

Đệt!

Thẩm Ngộ Thành mắng một câu trong lòng, khom lưng ngậm lấy miệng nhỏ câu dẫn dụ hoặc hắn, bắt lấy đầu lưỡi mềm không ngừng nhúc nhích dùng sức mυ'ŧ, nghe tiếng hừ hừ dễ chịu phát ra từ cổ họng Mục Tinh Thần, tốc độ mở rộng không khỏi tăng nhanh, ngay khi thịt huyệt có thể miễn cưỡng chứa được bốn ngón tay, Thẩm Ngộ Thành rút ngón tay ra, đặt côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng hổi ngay cửa huyệt.

Mục Tinh Thần được ngón tay cắm dễ chịu chủ động ngậm lấy đầu lưỡi Thẩm Ngộ Thành liếʍ mυ'ŧ, phát hiện ngón tay trong cơ thể làm cậu thoải mái không còn, khóc chít chít uốn éo mông: “Vẫn muốn… ưm a… A… Cắm vào!”

Tay vốn nắm ga giường chuyển lên cổ Thẩm Ngộ Thành, cậu đau đớn ôm chặt cổ Thẩm Ngộ Thành, oan ức kêu khóc: “Đau quá! Bỏ ra, ra ngoài!”

Thẩm Ngộ Thành bị kẹp chặt tê cả da đầu, thoải mái hận không thể lập tức thẳng lưng ra vào, may là vẫn còn một tia lý trí, cưỡng ép nhịn xúc động đâm chọc xuống, một tay xoa nắn cái mông nhiều thịt của Mục Tinh Thần, một tay an ủi côn ŧᏂịŧ thanh tú mềm đi vì đau đớn, giọng khàn khàn dỗ cậu: “Bé cưng ngoan, nhịn một chút, sẽ dễ chịu nhanh thôi.”

Dỗ xong cúi đầu ngậm lấy bờ môi run nhè nhẹ vì đau của Mục Tinh Thần, cho cậu nụ hôn cậu thích.

Nhưng dù cho đã cẩn thận mở rộng, thứ gì kia của Thẩm Ngộ Thành vẫn quá thô quá lớn đối với huyệt non chưa được khai phá, trong thịt huyệt cũng quá chặt, mới cắm qυყ đầυ vào đã nửa bước khó đi, Thẩm Ngộ Thành bị kẹp chặt cũng không dễ chịu, cau mày tiến thêm một chút trong hành lang ấm áp.

Mục Tinh Thần đau đến rơi nước mắt, ngón tay tái nhợt níu chặt tóc Thẩm Ngộ Thành, hai chân trắng bóng giãy dụa nhưng càng giãy dụa thì côn ŧᏂịŧ càng vào sâu hơn, nếp uốn ở cửa huyệt bị căng ra. Thẩm Ngộ Thành kéo bàn tay nắm tóc mình xuống, chống người lên nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ căng mở cửa huyệt mấy giây, hô hấp bất ổn thẳng lưng chậm rãi kiên định đâm cả cây côn ŧᏂịŧ vào.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại khi được bao bọc vọt thẳng lêи đỉиɦ đầu, Thẩm Ngộ Thành thở hổn hển nắm chặt hai cánh mông chậm rãi ra vào, thoải mái tê cả da đầu.

Sao có thể mềm mại tốt như vậy chứ?

Mục Tinh Thần đau nên khóc, ngón tay dùng sức để lại vệt đỏ trên lưng Thẩm Ngộ Thành, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mắng mấy câu cầm thú bại hoại, nhưng rất nhanh đã nếm được kɧoáı ©ảʍ khi Thẩm Ngộ Thành cố ý ma sát điểm mẫn cảm bên dưới của cậu, từng tia kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại lan ra từ chỗ bị đâm chọc, tiếng kêu khóc đau đớn trong miệng Mục Tinh Thần cũng dần dần thay đổi.

“Ừm… Ưm a…”

Thẩm Ngộ Thành vẫn luôn chú ý đến phản ứng của cậu thở phào nhẹ nhõm, khom lưng hôn một cái lên miệng nhỏ tươi ngon mọng nước được mình yêu thương kia, xoa nắn cặp mông thẳng thắn thoải mái cắm vào. Mỗi lần hắn đều rút ra hơn phân nửa, rồi vừa hung vừa ác cắm toàn bộ vào, hai cánh mông đầy đặn mượt mà bị động tác va chạm hung tợn làm nổi lên sóng thịt.

Tiếng nước ‘lép nhép lép nhép’ phát ra từ nơi giao hợp, Thẩm Ngộ Thành thở gấp kéo hai chân dài trắng bóng lên eo mình, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy mồ hôi tới gần bên tai Mục Tinh Thần: “Bé cưng, đổi tư thế được không?”

Thẩm Ngộ Thành căn bản không định nghe Mục Tinh Thần trả lời, vừa hỏi xong câu hỏi liền ôm Mục Tinh Thần đang chìm vào tìиɧ ɖu͙©, thoải mái mềm giọng rêи ɾỉ đứng lên, tư thế lơ lửng trên không khiến côn ŧᏂịŧ vào càng sâu hơn, tầng tầng lớp lớp mị thịt trong huyệt như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tranh nhau chen lấn mυ'ŧ vào côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng hổi, lúc côn ŧᏂịŧ rút ra ngoài, mị thịt càng gắt gao hút vào giữ lại.

Hắn thở hổn hển liếʍ cắn lỗ tai Mục Tinh Thần: “Bên trong huyệt của bé cưng thật mềm thật thoải mái, sau này mỗi ngày đều cho chồng cᏂị©Ꮒ được không?”

Không nghe thấy câu trả lời có hơi tiếc nuối, nhưng ai bảo tên nhóc này uống say chứ, Thẩm Ngộ Thành tiếc nuối nắm eo Mục Tinh Thần ấn cậu xuống hông mình, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc nháy mắt tiến vào độ sâu trước nay chưa từng có, hắn thoải mái thở dốc kịch liệt, vươn tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng đằng sau của Mục Tinh Thần: “Bé cưng, kêu lên đi.”

Mục Tinh Thần cắn môi dưới bị cắm chỉ rơi nước mắt, cậu muốn nhịn xuống, nhưng va chạm dưới mông ngày càng kịch liệt, cuối cùng tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn tràn ra từ trong miệng, âm thanh vừa mềm vừa dính, kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ bên trong cơ thể lại lớn hơn một vòng.

Bị ôm cắm mấy phút, Mục Tinh Thần kêu khóc xuất ra trên bụng Thẩm Ngộ Thành, kɧoáı ©ảʍ xuất tinh cũng làm hậu huyệt co bóp chặt chẽ, kẹp chặt làm Thẩm Ngộ Thành suýt nữa xuất ra trong cơ thể cậu.

Ôm người cưỡng ép nhịn du͙© vọиɠ xuất tinh xuống, Thẩm Ngộ Thành đợi Mục Tinh Thần cao trào xong, hậu huyệt không kẹp chặt như thế nữa, mới tiếp tục hung ác đâm chọc. Buổi tối thật sự nhẫn nhịn quá lâu, Thẩm Ngộ Thành không có tâm tư thể hiện kỹ xảo trêu chọc, cả cơ thể và tinh thần đều chìm vào cuộc giao hoan như dã thú.

Hung ác ra vào trong huyệt non kia hơn mười phút, du͙© vọиɠ xuất tinh dâng lên mãnh liệt, Thẩm Ngộ Thành đè người xuống giường, nhận thấy miệng nhỏ đỏ bừng giọng đã khàn đi vì kêu rên, đánh vào cặp mông, hung ác bắn vào chỗ sâu trong thịt huyệt.