Cuối cùng du͙© vọиɠ cũng được phát tiết, Thẩm Ngộ Thành ôm Mục Tinh Thần dịu dàng trao đổi một nụ hôn lưỡi đầm đìa nước bọt, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ nửa cứng của mình ra. Hắn di chuyển tầm mắt nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ thịt huyệt chưa thể nào khép kín. Côn ŧᏂịŧ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ lại lập tức cứng ngắc.
Thẩm Ngộ Thành hít một hơi thật sâu, cưỡng ép nhịn xúc động cắm vào cᏂị©Ꮒ thêm một phát, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua thịt huyệt hầu hạ lần đầu đã hơi sưng, khom lưng ôm ngang người lên, sải bước đi vào phòng tắm.
Trong lúc đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chậm rãi nhỏ xuống sàn nhà, Mục Tinh Thần không thoải mái hừ hừ, hai tay mềm mại vô lực nắm cánh tay Thẩm Ngộ Thành, đỏ vành mắt khàn giọng mắng hắn: “Cầm thú, bại hoại.”
“Tỉnh rượu rồi à?” Nhìn cái đầu cọ xát trên bả vai mình khóc hu hu, Thẩm Ngộ Thành biết đây là vẫn chưa tỉnh rượu, bất đắc dĩ ôm người đi tắm rửa.
Mùi rượu dâng lên, cộng thêm một phen vận động kịch liệt vừa nãy, Mục Tinh Thần làm ổ trong ngực Thẩm Ngộ Thành nhanh chóng ngủ thϊếp đi, nhưng lúc tỉnh táo bị ngón tay cắm vào trong thịt huyệt tẩy rửa vẫn sẽ không thoải mái hừ hừ, rêи ɾỉ khiến Thẩm Ngộ Thành suýt thì thật sự cầm thú cắm dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của mình vào thịt huyệt đã bị cᏂị©Ꮒ mềm.
Thịt huyệt hơi sưng, hiện tại chắc chắn không thể nào cᏂị©Ꮒ thêm lần nữa, Thẩm Ngộ Thành cũng không muốn nhóc con bị thương nên vội vàng tắm rửa cho người sạch sẽ. Sau khi mình tắm xong thì trần trụi ôm người nằm xuống trên chiếc giường sạch sẽ trong phòng cho khách
Tắm rửa một phen cũng không thể làm giảm sự khô nóng toàn thân, Thẩm Ngộ Thành thở dài, đưa côn ŧᏂịŧ cứng ngắc chen vào giữa hai chân trắng nõn của Mục Tinh Thần, bàn tay lửa nóng nhẹ nhàng xoa nắn trên cặp mông cho đỡ thèm.
Sau khi lẳng lặng chờ du͙© vọиɠ biến mất, Thẩm Ngộ Thành mới ôm bảo bối thơm thơm mềm mềm nhắm mắt lại.
Mục Tinh Thần bị nóng đến tỉnh, trong lúc ý thức mông lung cảm thấy chăn hôm nay vừa nóng vừa nặng, đắp cực kỳ không thoải mái nên vô thức muốn vươn tay xốc chăn lên, nhưng vừa nâng tay thì bị một bàn tay lửa nóng nắm chặt, tiếp theo mười ngón đan nhau bị đè xuống giường.
Đợi chút, mười ngón đan xen?
!
Mục Tinh Thần mở choàng mắt, lúc nhìn thấy bàn tay nắm thật chặt tay mình, tất cả buồn ngủ đều bị hù chạy: “!!!” Chuyện gì đã xảy ra?!!!
“Tỉnh rồi à?”
A a a, giọng nói của tên cầm thú Thẩm Ngộ Thành kia?!
Mục Tinh Thần hoảng sợ sắp khóc, thậm chí quên giãy dụa quên luôn từ chối bàn tay không ngừng làm loạn trên mông, đầu óc loạn thành một mớ đay rối: “Hệ, hệ thống… Tôi sao, sao lại thế…”
Hệ thống an ủi cậu: “Ký chủ đừng sợ, cậu lên giường với nam chính công coi như đã vi phạm quy tắc của hệ thống người qua đường Giáp, nhưng hôm qua cậu hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo thế giới sẽ tự động bổ sung cốt truyện khác, cậu đừng lo lắng.”
Tia may mắn trong lòng Mục Tinh Thần nháy mắt bị hệ thống vô tình làm vỡ nát, đầu óc hỗn loạn hỏng bét của cậu bắt đầu liều mạng hồi tưởng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Lúc những cảnh dâʍ ɭσạи sắc tình kia hiện lên rõ ràng trong đầu, nhiệt độ trên mặt nháy mắt tăng vọt. Cậu thật, thật sự đã lên, lên giường với Thẩm Ngộ Thành…
Thậm chí còn có thể nhớ lại kɧoáı ©ảʍ kinh khủng lúc bị lấp đầy, gương mặt Mục Tinh Thần lặn mất, oan ức xấu hổ muốn khóc, đã uống say tại sao không làm cậu mất trí nhớ lại còn nhớ rõ ràng như vậy!
Cậu chưa kịp hối hận bao lâu, bởi vì dị vật trong cơ thể mà phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào: “Ưm, ưm a… Đừng! Á…”
Thẩm Ngộ Thành nghiêng người đè sau lưng Mục Tinh Thần, ngón tay thăm dò trong động thịt thuần thục ép lên điểm mẫn cảm của người trong ngực: “Ở trong ngực tôi mà dám thất thần?”
“A… Thẩm, ưm a… Cầm, đi ra…” Mục Tinh Thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm, miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, lý trí đang nhắc nhở phải từ chối: “Thôi đi, ưm a… A… Ha… Ha…”
Thẩm Ngộ Thành bất động thanh sắc tăng thêm ngón tay vào động thịt, không ngừng đè ép ma sát điểm mẫn cảm của Mục Tinh Thần, một tay khác thì nắm chặt côn ŧᏂịŧ thanh tú đẹp mắt đằng trước, cúi đầu cọ xát gương mặt người trong ngực, cười hỏi: “Thật sự không muốn hả?”
Hỏi xong lời này liền ác liệt dừng tay lại, bàn tay an ủi côn ŧᏂịŧ cũng ngừng, hắn cắn cắn vành tai trắng nõn mẫn cảm kia, cười nhẹ nói: “Tôi nghe bé cưng.”
Cơ thể đã nếm trải tình ái sao chịu được trêu chọc cỡ này, khuôn mặt Mục Tinh Thần đỏ bừng, hai tay nắm thật chặt ga giường, hậu huyệt trống rỗng khiến khóe mắt cậu tràn ra một giọt nước mắt, lý trí vẫn chiếm ưu thế, chật vật nói: “Dừng lại, đi ra!”
“Làm sao bây giờ, chồng cũng muốn nghe bé cưng nhưng cơ thể bé cưng không nói vậy nha.”
Mặc dù động tác nhấp nhô của Mục Tinh Thần không lớn nhưng cặp mông kia quả thật đang chủ động lắc lư, ý đồ để ngón tay cắm trong thịt huyệt tiếp tục chạm vào điểm mẫn cảm. Tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong nhục huyệt cũng không ngừng co bóp, muốn hai ngón tay đứng im bất động kia vào càng sâu. Đây là động tác vô thức, tự Mục Tinh Thần không nhận ra, cậu sắp bị tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt trong cơ thể tra tấn đến điên rồi.
Ánh mắt Mục Tinh Thần mê ly nắm chặt ga giường, tủi thân lẩm bẩm.
Rất muốn, rất muốn đồ to hơn nữa cắm vào.
Thẩm Ngộ Thành dịu dàng ngậm vành tai Mục Tinh Thần mυ'ŧ vào, không làm khó cậu. Ngón tay dùng sức nhấn vào điểm mẫn cảm bên trong thịt huyệt, cơ thể bên dưới lập tức kéo căng run rẩy, hắn cười khẽ, vừa dỗ dành côn ŧᏂịŧ thanh tú, vừa dịu dàng mở rộng.
Mục Tinh Thần bị ngón tay chơi không ngừng rêи ɾỉ ưm a, trên lý trí rất muốn từ chối, đuôi mắt đỏ chật vật muốn bò về phía đầu giường, nhưng chưa kịp thực hiện ý nghĩ này đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức trong hậu huyệt làm cho phải ngửa cần cổ phủ kín dấu hôn lên, khóc lắc đầu: “A… Đừng, đừng…”
Thẩm Ngộ Thành nhét bốn ngón tay vào trong thịt huyệt, tối hôm qua đã ăn một lần, giờ hắn cực kỳ kiên nhẫn: “Bé cưng hưởng thụ từ từ nhé.”
Hắn cúi đầu, kỹ càng liếʍ một đường tình sắc từ gáy Mục Tinh Thần xuống dưới, Thẩm Ngộ Thành vươn tay xoa cặp mông yêu thích không buông, há mồm nhẹ nhàng cắn lên thịt đùi hai cái, không ngờ một động tác nho nhỏ như thế lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bé yêu nhỏ bắn luôn.
Thẩm Ngộ Thành sửng sốt hai giây, ngón tay cắm trong động thịt lập tức ấn lên điểm mẫn cảm bên trong, tri kỷ giúp Mục Tinh Thần kéo dài thời gian cao trào, đồng thời không quên vùi đầu để lại ký hiệu của mình trên cơ thể trắng nõn như ngọc kia.
Của hắn!
“Aaa…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến Mục Tinh Thần rầm rì khóc thành tiếng. trong miệng vô thức phát tiếng nỉ non: “Sướиɠ quá…”
Nhìn bảo bối người đầy gai nhỏ trong ngực mình chìm vào tìиɧ ɖu͙©, Thẩm Ngộ Thành cảm thấy thỏa mãn trước giờ chưa từng có, ngón tay hắn rút ra cắm vào trong động thịt, bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ nắm chặt eo nhỏ kéo căng, khàn giọng dỗ: “Nhếch mông lên.”
Mục Tinh Thần còn chưa kịp hồi thần sau cao trào vô thức hạ eo vểnh mông, mãi đến khi hai chân bị tách ra, vật cứng nóng hổi dán lên hậu huyệt, cậu mới chợt nhận ra có gì không đúng, nhưng chưa kịp từ chối thì côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng hổi đã hung ác chọc vào hậu huyệt.
“Aaaa!” Đột ngột bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lấp đầy làm Mục Tinh Thần thét thành tiếng, Thẩm Ngộ Thành đằng sau cũng thoải mái gầm nhẹ, hai tay bóp mông thịt đầy đặn mượt mà rồi hung ác đong đưa eo ra vào, nhìn hai cánh mông vì động tác của mình mà dập dờn từng lớp từng lớp sóng thịt, đỏ ngầu cả mắt.
“Ưm a… Ưm… Nhẹ, a… Nhẹ chút…”
Sao có thể nhẹ được.
Thẩm Ngộ Thành thoải mái hận không thể nhét cả hai hòn bi vào trong động thịt chặt chẽ ấm áp kia.
Âm thanh cơ thể va chạm bành bạch truyền vào tai, Mục Tinh Thần xấu hổ giơ tay bịt lỗ tai nhưng nhanh chóng bị va chạm mãnh liệt sau lưng làm cho không còn sức lực, cậu gắt gao cắn môi dưới, muốn khóa kín những tiếng rêи ɾỉ sảng khoái không khống chế nổi trong miệng.
Thẩm Ngộ Thành sao có thể để cậu như ý, vươn một tay từ phía sau cắm vào trong miệng nhỏ mềm mại, giọng nói khàn khàn: “Bé yêu đừng kìm nén, chồng muốn nghe em kêu.”
Trong miệng bị ngón tay chọc vào, cuối cùng tiếng rêи ɾỉ thoải mái cũng không giấu được: “Ưm… Anh biến… ưm a… Biếи ŧɦái… Ai ai là bé yêu… của… anh… ưm a.”
Lời nói nương theo tiếng rêи ɾỉ không khống chế nổi đứt quãng, vừa nghe khiến Thẩm Ngộ Thành càng cứng hơn, hắn gần như không khống chế được đè trên người Mục Tinh Thần, ngón tay bắt chước động tác đâm chọc ra ra vào vào: “Bé cưng ngoan, đừng kẹp chặt thế, chồng chưa muốn bắn cho em… Ừm!”
Hắn rên một tiếng, bàn tay trừng phạt vỗ một cái lên cặp mông vừa mới dùng sức kẹp chặt, thở hổn hển: “Đừng kẹp!”
Mục Tinh Thần bị đánh mông xấu hổ không chịu được lại co rút hậu huyệt, kẹp chặt làm Thẩm Ngộ Thành rêи ɾỉ không ngừng, ngay cả động tác cắm vào cũng dừng lại, sợ mình bị kẹp bắn. Hắn vừa dừng lại, Mục Tinh Thần bỗng cảm thấy trống rỗng, khóc sướt mướt đong đưa mông: “Anh mau động đi.”
Đệt!
Thẩm Ngộ Thành bị quyến rũ đến hít thở không thông, rút côn ŧᏂịŧ ra lại hung ác cắm vào, nghiến răng nghiến lợi: “Bé cưng ngoan, muốn chồng chết trên người em sao?”
Mục Tinh Thần rầm rì đong đưa mông phối hợp với tiết tấu đâm chọc của Thẩm Ngộ Thành, lúc đối phương đâm sâu một phát bỗng hét lên một tiếng, côn ŧᏂịŧ phía trước chưa được an ủi cứ thế mà bắn, bời vì tư thế quỳ nằm sấp mà một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ thậm chí còn bắn tới cằm cậu, sắc tình tới tột cùng.
Thẩm Ngộ Thành vốn bị hậu huyệt kẹp chặt sắp bắn bị cảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ suýt thì bắn ra, may là thời khắc sau cùng trực tiếp rút côn ŧᏂịŧ ra, không có mị thịt chặt chẽ an ủi mới nhịn xúc động xuất tinh xuống được.
Cơn cao trào của Mục Tinh Thần kéo dài hai ba phút, cuối cùng thần trí bị tìиɧ ɖu͙© bắt đi đã tỉnh táo không ít, cảm nhận Thẩm Ngộ Thành lại cắm vào hậu huyệt, cậu khóc hu hu lung lay mông từ chối: “Thôi đi! Anh ra ngoài!”
Thẩm Ngộ Thành vươn tay đánh một cái không nhẹ không nặng lên cặp mông bị bóp thành dấu: “Tên nhóc thúi, em sướиɠ xong rồi mặc kệ chồng hả?”
Mục Tinh Thần bị cᏂị©Ꮒ ra cảm giác, ưm ưm a a phản bác: “Anh mới… ưm… Mới không phải… a… Ưm a… Không phải chồng tôi.”
Nghe thế trong họng Thẩm Ngộ Thành phát ra tiếng cười khẽ nguy hiểm: “Xem ra chồng chưa đủ cố gắng, bé cưng mới dám nghĩ đến người khác.” Dứt lời rút ra toàn bộ lại cắm vào toàn bộ, động tác vừa hung vừa ác, dường như muốn cᏂị©Ꮒ chết người trên giường.
Mục Tinh Thần bị ép rơi vào tìиɧ ɖu͙©, trong miệng ngoại trừ tiếng rêи ɾỉ thì không nói nổi những lời khác, chỉ dám tức giận Thẩm Ngộ Thành không nói đạo lý trong lòng. Rõ ràng nói hắn không phải chồng mình, tên cầm thú này lại lý giải thành cậu nghĩ đến người khác! Đúng là không nói đạo lý!
Cuộc ân ái này liều chết triền miên kéo dài trọn vẹn hơn bốn mươi phút, trước khi xuất tinh, Thẩm Ngộ Thành vươn tay đỡ đầu Mục Tinh Thần làm cậu quay đầu lại, cắn đôi môi mềm mại mọng bước của câu, trong lúc hôn kịch liệt thì bắn vào chỗ sâu trong động thịt.
Tiếng rêи ɾỉ của Mục Tinh Thần bị Thẩm Ngộ Thành chặn trong miệng, không tự chủ được duỗi lưỡi mềm cùng múa với đầu lưỡi không ngừng trêu đùa cậu, lúc côn ŧᏂịŧ trong cơ thể xuất tinh xong, khóe miệng của cậu đã chảy không ít nước bọt, lại bị Thẩm Ngộ Thành ăn uống no đủ liếʍ đi.
Mục Tinh Thần bắn ba lần xụi lơ trên giường, nếu không phải người đàn ông đằng sau nắm eo cậu, cái mông vểnh lên của cậu cũng không chống đỡ nổi mà sụp xuống.
Thẩm Ngộ Thành thỏa mãn hôn một cái lên cần cổ đầy mồ hôi phủ kín dấu hôn, chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Hậu huyệt bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có côn ŧᏂịŧ ngăn chặn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thi nhau tuôn ra bên ngoài, Mục Tinh Thần bỗng mở to hai mắt nhìn, xấu hổ khóc thành tiếng.
Thẩm Ngộ Thành thấy cậu khóc thì tim muốn tan chảy, vội vàng khom lưng ôm người vào trong ngực trấn an: “Bé cưng ngoan, đừng khóc.”