“Tôi có tư cách này sao?”
Biết rõ vấn đề mình hỏi rất buồn cười, đáp án nhận được cũng sẽ chẳng khác nào trước kia, thậm chí còn mất luôn cả quyền lời nhận được câu trả lời nhưng cậu vẫn hỏi.
Sau đó hẳn sẽ là hôn vào khóe môi.
Và rồi cô lại nói, lời nói lặp lại y như cũ.
Từ rất lâu trước kia cậu đã hỏi vấn đề này.
Đối với vấn đề của cậu, câu trả lời của cô luôn là một nụ hôn, rồi đáp lại với vẻ thờ ơ:
“Tư cách gì cơ, chỉ có người lớn mới có tư cách yêu cầu. Chờ cậu lớn lên rồi hẵng hỏi tôi.”
Muốn cậu chờ đợi, nói thẳng ra là ngoan ngoãn nghe lời. Trên thực tế, yêu cầu đó cậu vẫn luôn luôn làm theo, mặc dù trong lòng cậu tràn đầy hậm hực và khó chịu nhưng cô muốn nhìn thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, cho nên cậu liền diễn cho cô xem.
Chỉ cần cô không rời đi.
Chỉ cần cô không vì một người đàn ông khác mà bỏ rơi cậu.
Cậu rũ mắt xuống, hai tay bện xoắn lại, không ôm bất cứ hy vọng nào, giống như cho rằng chỉ cần bện lại thật chặt là có thể giữ chắc cô trong tay.
Ngôn Hà nhíu mày, nhìn cậu đang rũ mắt xuống mà im lặng một lúc, sau đó bắt đầu giãy dụa.
Cô càng giãy dụa cậu lại càng siết chặt tay thêm, Ngôn Hà khẽ thở dài: “Buông tay.” Vì vậy chỉ một thoáng sau cậu run lên một cái, ngón tay từ từ buông ra, không cần cô tốn một chút sức lực nào.
Ngôn Hà cầm túi của mình trên sofa lên, lấy điện thoại của mình ra, mở danh sách đen, đưa tới trước mặt cậu.
“Cậu có mà.” Cô mở miệng nói, “Bình thường nhìn rõ là thông minh sao lúc này lại chẳng khác nào đồ ngốc. Tôi đâu phải là loại người phóng đãng đàn ông nào cũng có thể, trừ cậu ra, không có bất kỳ người nào có tư cách chất vấn tôi.”
Chàng trai ngước mắt nhìn cô, con ngươi sẫm màu trở nên sâu hơn, tựa như chất chứa chút ngạc nhiên. Một lát sau, cậu cúi người lại gần, đôi môi hé mở, dừng lại ngay trước môi cô một khoảng rất gần.
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nhưng lại có chút khàn khàn.
“Cám ơn.”
“Không có gì hay mà cám ơn.” Giọng nói của cô có chút không yên nhưng vẫn cực kỳ kiên định, “Bởi vì tôi thích cậu mà.”
“Cám ơn chị không lựa chọn những người khác.”
Rốt cuộc cậu cũng khép hai mi mắt lại, đôi môi nhẹ nhàng phủ lên môi cô. Ngón tay từ cổ cô trượt xuống cánh tay, mãi cho tới khi bắt được tay cô, rồi đặt nó lên trước ngực mình.
“Tôi yêu em.”
Trong bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ với cô lời này.
Ngôn Hà ngơ ngẩn một lúc lâu, đầu óc chưa phản ứng kịp, ngón tay đã ngựa quen đường cũ, cởϊ áσ sơ mi của cậu.
Sau đó hai con cá chình lại vui vẻ hân hoan múa hát.
Rong biển lại ma sát hòn đá.
Lại một chiếc tàu ngầm vận chuyển sữa nóng nữa rơi xuống rồi nổ tung.