“Ngày mai cậu phải quay lại trường học, không được nói dối nữa…”
Ngôn Hà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên sofa nhìn chàng trai đang đứng đó dọn dẹp, tay xoa thái dương nhức nhối: “Nếu như ngày nào cũng ở cùng với cậu thế này, tôi sẽ chết sớm mất. Chết bởi vì hưởng lạc quá độ.”
Cậu nghe tới đây thì quay lại nhìn cô một cái, Ngôn Hà lập tức ngậm miệng lại.
“Ok, không nói tới chữ này nữa.”
Áo sơ mi của cậu bị cô ngồi lên cho nên cậu cũng cởi trần nửa người trên. Trong không khí tràn ngập mùi hương ám muội của hai người, ở trong mắt cô động tác dọn dẹp của cậu sεメy đến quá đáng quá thể. Cậu ném đống khăn giấy vào trong sọt rác sau đó quay lại khom lưng ẵm cô lên.
“Có đói không, hay là muốn đi ngủ luôn?”
“Không đói bụng, cũng không muốn ngủ.” Cô buồn bực ho khan một tiếng, mũi ngửi thấy mùi hỗn hợp mồ hôi trên người cậu. Khóe mắt liếc thấy một giọt mồ hôi chuẩn bị rơi từ trên cổ cậu xuống, theo thói quen đưa lưỡi liếʍ vào nơi đó, “Mặn mặn, thật là ngon.”
“Reng reng reng reng!!!”
Đúng lúc này chuông cửa chợt vang lên, Ngôn Hà đang sắp không thể khống chế được nữa lân la tới khóe miệng cậu lại buộc mình nuốt trở về.
Cậu lại thả cô xuống sofa, sau đó đứng lên đi mở cửa.
Ngôn Hà với lấy áo sơ mi ném cho cậu: “Mặc vào, nhỡ đâu là con gái thì làm sao bây giờ.” Cậu liếc cô một cái, yên lặng nhặt cái áo sơ mi dính đầy vết bẩn lên người, lúc này mới ra mở cửa.
“Chào chị Ngôn Hà, đây là bánh gato chị đặt… mời ký… nhận?”
Nhân viên giao bánh đứng ngoài cửa thoáng sững sờ, không tự chủ được nhíu mày, nhìn cậu chàng mở cửa trên cổ có vết hôn, mùi ái muội của nam nữ ập vào mặt, mặt cô chợt thoáng nóng lên.
“… Là anh đặt bánh?”
Lúc này Ngôn Hà mới nhớ ra chuyện mình đã làm hồi chiều lúc cô đang u sầu quá độ, khụ khụ hai tiếng, bất chợt cảm thấy thẹn thùng. Tuổi đã một đống rồi mà còn làm ra chuyện xấu hổ thế này, mấy chuyện chỉ dành cho lớp thiếu nữ mộng mơ thôi.
Ngoài cửa vang lên giọng nói bình thản không chút gợn sóng của chàng trai.
“Vợ tôi đặt, tôi có thể ký thay.”
“Được, vậy xin ký ở chỗ này…”
Cửa được đóng lại, Ngôn Hà nhìn chàng trai bưng hộp bánh vào, gãi gãi đầu: “Làm loại chuyện này bị phát hiện… chỉ là muốn ăn mừng sinh nhật tuổi 20 của cậu thôi, tôi tưởng rằng cậu đi rồi, tôi cũng không thích ăn bánh gato lắm nên chỉ gọi điện đặt một cái bánh nhỏ.”
Một bàn tay lớn đỡ gáy cô, tay còn lại vuốt gọn mái tóc ngổn ngang của cô.
“Muốn một mình ăn mừng sinh nhật của tôi sao?” Giọng nói của cậu so với bình thường còn dịu dàng hơn một chút, trong giọng nói không chứa chút nghi vấn nào. Ngôn Hà chỉ có thể gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên dõi theo cậu.
“Bị phát hiện thì bị phát hiện.. Sinh nhật vui vẻ.”
Gương mặt cậu trẻ tuổi anh tuấn vẫn còn vương nét ngây thơ. Cậu còn có một đôi mắt luôn bình thản, lạnh nhạt, giờ phút này đôi mắt đó đang nhìn cô trong khoảng cách gần như gang tấc, bên trong nó tựa như cất giấu cả bầu trời sao.
Ngôn Hà chợt cảm thấy mặt mình nóng lên.
Rõ ràng đã biết cậu rất nhiều năm nhưng lực kháng cự đối với cậu vẫn chẳng gia tăng chút nào. Mỗi lẫn được cậu ôm vào lòng, tim của cô sẽ đập thình thịch không cách nào khống chế. Tựa như giờ đây.
“Cám ơn.”
Cậu khẽ mở lời, hai bàn tay nâng mặt cô lên, hôn lên đôi môi cô.
“Đáp lễ cho chị.”
“Ưm…” Cô bị hôn tới choáng váng đầu óc, đã không thể nào phân rõ rốt cuộc đây là sinh nhật của ai nữa.
Cậu bị cô níu chặt áo sơ mi, giọng nói khàn khàn.
“Còn muốn nữa?”
“Muốn!”
[sau đó cá chình lại bắt đầu ca múa, các bạn tự tưởng tượng.]
Trần nhà ở trước mắt hóa thành một vùng sáng đẹp đẽ, Ngôn Hà dường như thấy lại cậu khi còn bé. Khi đó cô mới bước chân ra xã hội đi làm, mà cậu vẫn còn là một thiếu niên gầy yếu.
Đó là một hôm trời mưa, hạt mưa rơi tí tách, làm những người qua lại trên đường ướt đẫm. Ngôn Hà trú ngoài cửa tòa nhà bách hóa, cẩn thận bảo vệ tài liệu và máy tính xách tay. Cậu thiếu niên đó đứng cách cô một khoảng không xa, mặc áo đồng phục của trường trung học gần đó, cả người tản ra hơi thở ủ dột.
Cậu đã đi theo cô cả một ngày trời nhưng cô chưa từng phát hiện ra. Trong tay cậu cầm một cái ô gấp màu trắng nhưng cậu không hề bật ô rời đi.
Trong không khí tràn đầy hơi nước ướt lạnh. Đợi đến khi tốp người tránh mưa cuối cùng cũng có người tới đón, ngoài cửa chỉ còn lại hai bọn họ, cậu thiếu niên ủ dột đó chợt đến gần, đưa cái ô tới.
“Cám ơn, cám ơn…”
Ngôn Hà ngạc nhiên nhận lấy ô: “Nhưng chỉ có một cái ô, tôi dùng rồi cậu phải làm sao?”
Cậu nhìn cô rồi lạnh lùng đáp: “Bạn tôi sẽ tới.”
“Nếu vậy thì thật cảm ơn cậu…” Cô vẫn rất ngạc nhiên, không có chút biểu hiện nào của người trưởng thành, “Vậy ô… phải trả cậu thế nào đây? Tôi cũng không biết cậu.”
“…”
Thiếu niên im lặng vài giây, rồi dường như không thể nhịn được nữa.
“Tôi ở đối diện nhà chị.”
Nói cách khác, theo lý mà nói, cô hẳn đã từng gặp cậu.
“Hả?” Ngôn Hà lúng túng khụ khụ hai tiếng, “Nhưng đối diện nhà tôi là một đôi vợ chồng, mấy hôm trước vừa bị côn đồ…” Cô chợt im bặt, sau đó nắm chặt cán ô, ngạc nhiên nhìn cậu một lúc lâu không nói gì.
Thiếu niên cũng có chút không được tự nhiên, chuyện của nhà cậu… rất nhiều người biết. Cô hẳn là cũng biết, cậu nghĩ.
Cậu lại im lặng nhìn cô một lát, sau đó cô rốt cuộc cũng mở miệng, lần này còn vương chút lung túng.
“Nếu là hàng xóm, vậy chúng ta cùng đi về thôi… À mà cậu đã có bạn gái chưa?”
“… Chưa có.”
“Cậu không cần bối rối, tôi đâu có tra hỏi gì!”
“Ừ.”
“Đúng rồi, tôi tên là Ngôn Hà, cậu có thể gọi tôi là chị Ngôn. Trường các cậu học cũng ở ngay phía đối diện công ty tôi làm.”
“Tôi biết.” Cậu khẽ trả lời, tầm mắt chuyển sang hướng khác.
Ngôn Hà, ngôn trong ngôn ngữ, hà trong sông nước.
Không ai biết rõ tên cô bằng cậu.
Bởi vì tên của cô cậu đã từng niệm không biết bao nhiêu lần, mơ không biết bao nhiêu lần, là tâm sự chôn giấu trong lòng cậu.
“Vậy còn cậu, cậu thật sự chưa có bạn gái sao?”
“… Sắp có.”
_Hoàn_