Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 13: chất vấn

Cả ngày bôn ba, Trĩ Nương cũng rất mệt, sớm ngủ, đông phòng không yên ổn, Triệu huyện lệnh trách Triệu Yến Nương, Đổng thị không chịu cùng hắn cãi lại, đem sai lầm đẩy đến người Trĩ Nương. Triệu huyện lệnh từ Trĩ Nương nghe sự tình trải qua, giờ nghe Đổng thị nói hoàn toàn tương phản, có chút hoài nghi, chắp tay sau lưng đi đến thư phòng, đơn giản nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Trĩ Nương đứng dậy, liền nghe được trong viện nghe tiếng rống, Ô Đóa tiến vào, nhỏ giọng mà nói, “Tam tiểu thư, Đổng lão phu nhân tới.”

Trĩ Nương mặt không gợn sóng, Đổng Khánh Sơn mất tích, Đổng gia tự nhiên sẽ đến tìm người. May mắn nàng có nhân chứng, đến sau núi là đi cùng Vong Trần sư phụ, Đổng thị muốn đem nước bẩn hắt trên người nàng , nhưng phải hảo hảo cân nhắc. Đổng lão phu nhân không quan tâm cứ trong viện dùng cái miệng không sạch sẽ hô: “Đem tiểu tiện nhân kia tới đây, bảo nó nói cho rõ, Khánh Sơn đi nơi nào?”

Triệu huyện lệnh đầu đau muốn nứt ra, từ trong thư phòng đi tới, vốn muốn hành lễ, nghe thế trong lòng tức khí, “Không biết tiểu tiện nhân trong miệng nhạc mẫu là ai?”

Đổng lão phu nhân thấy hắn ra tới, xoa eo, “Thư Tài, ngươi tới vừa đúng lúc, ta muốn cùng ngươi nói chuyện hôm qua Khánh Sơn ra cửa, nói là cùng Trĩ Nương có hẹn, nhưng đi mãi không thấy trở về, đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng, ta ở trong nhà chờ rất nóng vội, lúc này mới tới cửa hỏi.”

“Nhạc mẫu, có phải hiểu lầm, Trĩ Nương hôm qua cùng Đại Mai đi tới chùa Thiên Âm dâng hương, sao cùng cháu trai vợ có hẹn được?”

“Khánh Sơn nói thật là thật, làm sao giả, ngươi đem Trĩ Nương ra hỏi, liền biết thật giả ngay.”

“Hồ nháo, Trĩ Nương là một cô nương chưa lấy chồng, thế nào dám lén cùng Khánh Sơn ước hẹn, sợ là nhạc mẫu nghĩ sai rồi đi?”

Đổng lão phu nhân nghiêng mắt thấy nữ nhi, “Hừ, Thư Tài, Đại Mai gả đến Triệu gia, sinh nhi dục nữ, thay ngươi lo liệu việc hậu viện, ngươi không biết cảm kích, ngược lại còn chọc nữ tử lai lịch không rõ sinh nữ, như thế nào? Tam nữ nhi của ngươi có mẫu thân, là đồ không biết kiểm điểm, cũng do Khánh Sơn, bị mê hoặc đầu óc choáng váng, nàng ta muốn vào cửa Đổng gia , ta còn phải cân nhắc đấy.”

Triệu huyện lệnh tức giận sắc mặt đen thui, hắn từ trước đến nay không thích người Đổng gia, Đổng thị biết rõ điểm này, bình thường cũng không cho người Đổng gia tới cửa.

giọng Đổng lão phu nhân rất lớn, trong phòng người nghe rất rõ ràng, Củng di nương tất nhiên lại nước mắt liên liên, Trĩ Nương lạnh mặt, bình tĩnh mà nghe.

Hôm qua nàng nửa điểm sơ hở cũng không có cho Đổng thị bắt lấy, Đổng gia tưởng có thể hủy thanh danh nàng, nàng muốn cho họ trộm gà không được còn mất nắm gạo. Triệu huyện lệnh bất mãn nhìn Đổng thị, làm nương ở trong sân ồn ào, vạn nhất truyền ra đi, Trĩ Nương phải làm người thế nào.

Đổng thị trong lòng kinh nghi, hôm qua chất nhi chưa đến sau núi, cũng không về nhà, vậy nó đi đâu? Không màng sắc mặt Triệu huyện lệnh, “Lão gia, lúc này không phải thời điểm truy cứu, lão gia nhanh phái người đi ra ngoài tìm Khánh Sơn quan trọng hơn, Đổng gia chỉ có nó là độc đinh.” Đổng lão phu nhân thấy nữ nhi cũng không biết, lúc này mới hoảng sợ, bà còn tưởng rằng nữ nhi biết tôn tử ở đâu lúc này mới đánh đòn phủ đầu, trước cứ chứng thực tiện nha đầu kia cùng Khánh Sơn có gian tình, lại tôn tử ở nơi nào cũng không muộn. Làm nửa ngày, nữ nhi cũng không biết, bà thầm mắng, tôn tử chắc lại tránh nơi nào tìm hoan mua vui, đến lúc này, bạc phí không ít.

Triệu huyện lệnh có bất mãn, cũng không thể phát hỏa, phất tay áo đi tới chỗ mấy nha dịch phân phó, nha dịch lĩnh mệnh rời đi. Trong viện, Đổng thị đưa mắt ra hiệu xem tây phòng. Đổng lão phu nhân nhỏ giọng hỏi, “Sự tình không thành?” Đổng thị lại hạ đầu.

“Khánh Sơn đi nơi đâu ngươi có biết không, ta mặc kệ, ngươi có chủ ý gì, nếu cháu trai có cái gì không hay xảy ra, ta muốn tiểu tiện nhân kia đền mạng.”

Đổng lão phu nhân âm ngoan nói, Đổng thị đỡ bà ta vào nhà, nàng vừa đi vừa lớn tiếng kêu, “Mau đưa thứ nữ kia tới, bà ngoại tới cửa, cũng không tới bái kiến, lễ nghĩa đều học trong bụng chó đi.”

Ở Tây phòng Củng di nương nghe được, hoảng sợ, không muốn tam cô nương đi ra ngoài, lại sợ bị người mượn cơ hội này phá thanh danh tam cô nương, Trĩ Nương mặt trắng bệch, nằm trên giường, “Di nương, hôm qua quá mức mệt nhọc, cả người ta đau, ta bị bệnh rồi.” Củng di nương lập tức lau nước mắt, bảo Lan bà tử đi thỉnh đại phu.

Lan bà tử mới vừa ra khỏi cửa, cùng Khúc bà tử chạm mặt, Lan bà tử u sầu đầy mặt, “Khúc mụ mụ, tam tiểu thư bị bệnh, ta đang muốn đi thỉnh đại phu.” Khúc bà tử đảo mắt, “Bị bệnh? Tam tiểu thư bệnh thật đúng thời điểm, không phải chột dạ trốn tránh không ra khỏi cửa chứ.” Bà ta đẩy ra Lan bà tử, hướng vào trong phòng, ánh mắt khϊếp sợ nhìn bà, run run, ngoài cười nhưng trong không cười, “Tam tiểu thư, Đổng gia lão phu nhân tới cửa, phu nhân bảo nô tỳ tới thỉnh người qua gặp mặt.” Trĩ Nương giãy giụa ngồi dậy, lại vô lực mà ngã xuống, hơi thở mong manh nói, “Khúc mụ mụ, phiền toái ngươi trở về giúp ta cáo tội, ta thật sự là vô pháp, không đi nổi.” Nói xong, mặt nàng bạch như tờ giấy, tựa muốn ngất xỉu đi, Củng di nương gấp đến độ khóc lớn, cũng không màng có người ngoài ở đây, liền bổ nhào vào sụp bên cạnh, đau thương mà khóc lên.

Sắc mặt Trĩ Nương tái nhợt đến dọa người, đôi mắt vô thần mà nhìn Khúc bà tử, thấy Khúc bà tử cuống quít đi ra ngoài báo với Đổng thị.

Đổng thị nghe nói như vậy suy tư, hôm qua nha đầu chết tiệt kia xác thật vội không ngừng, vốn thân mình mới tốt bị bệnh cũng chẳng có gì lạ. Đổng lão phu nhân không vừa lòng.

“Đại Mai, ngươi chính là chính thất, sao có thể để một thứ nữ lên mặt, theo ta thấy, ngươi quá thiện tâm, một thứ nữ, có cơm ăn là được, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư.”

Lời còn chưa dứt, liền thấy Triệu huyện lệnh bước qua ngạch cửa, sắc mặt của hắn đặc biệt khó coi, Đổng lão phu nhân nói, hắn nghe hết, thứ nữ thì như thế nào, cũng là thân sinh cốt nhục của hắn, sao không phải thiên kim tiểu thư? Đổng thị triều nàng đưa mắt ra hiệu, nhưng Đổng lão phu nhân căn bản không nhìn, thấy Triệu huyện lệnh tiến vào, càng nói hăng say, “Vừa lúc Thư Tài cũng ở đây, đến nói xem, Đại Mai thay ngươi quản hậu viện, ngươi liền để một thứ nữ bất kính mẹ cả?”

“Không bằng nhạc mẫu nói rõ cho tiểu tế, Trĩ Nương làm thế nào mà bất kính mẹ cả.” Ngữ khí Triệu huyện lệnh thực cứng, Đổng lão phu nhân tựa như không phát giác, “ Đích bà ngoại tới cửa, cho người đi kêu nàng lại đây chào hỏi, nàng ta lại trốn ở trong phòng nói bệnh, này không phải bất kính thì là cái gì?”

“Trĩ Nương bị bệnh?” Sắc mặt Triệu huyện lệnh xanh mét mà nhìn Đổng thị, “ Cho mời đại phu nói thân mình vừa khỏe, hôm qua ở trong chùa mệt nhọc một ngày, lại đến sau núi lấy nước suối rồi thay Yến Nương giặt quần áo, ta sao không biết, trong nhà khốn cùng việc hạ nhân đều phải để tiểu thư tự mình động thủ.”

“Lão gia là trách cứ thϊếp thân?” Đổng thị nhảy dựng lên, “ Trước đây trong năm, nhà chúng ta nghèo, trong ngoài một mình ta lo liệu, lên núi cắt cỏ, trong đất thu lương thực, ta cũng là thói nghèo quen tiết kiệm, ở trong chùa cũng vừa khéo, Yến Nương đau chân, nếu bằng không, thϊếp thân làm sao để Trĩ Nương làm.” Vừa nói đến những năm xưa cũ, Triệu huyện lệnh nguôi giận, trước kia Đổng thị thật khổ. Bên ngoài Trĩ Nương vọt tới, lập tức quỳ rạp xuống đất, “Phụ thân, đừng trách cứ mẫu thân, là Trĩ Nương vô dụng, thân thể không biết cố gắng, bất quá là hôm qua đi một đoạn đường núi, hôm nay liền bệnh.”

Nói xong, thân thể của nàng mềm xuống, lại mạnh mẽ lên. Triệu huyện lệnh đau lòng không thôi, duỗi tay đem nàng nâng dậy, “Trĩ Nương, thân mình không thoải mái, vì sao không ở trong phòng nghỉ tạm.” Trĩ Nương cúi đầu, nước mắt “Cạch cạch” mà rơi trên mặt đất. Nàng cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu không tới một chuyến, Đổng thị không biết sẽ bố trí nàng thế nào, lại nói tiện nghi phụ thân cũng không đáng tin cậy, Đổng thị bất quá là nói một chút chuyện cũ năm đó, hắn liền hết giận, lấy thủ đoạn Đổng thị, nói thêm gì nữa, đen cũng biến thành trắng. Đổng lão phu nhân vừa thấy nàng nũng nịu liền tức khí, cùng đồ đ*** di nương là một đức hạnh, sẽ câu hồn nam nhân, tôn tử đối với nàng ta nhớ mãi không quên, cũng không chịu cưới vợ.

“ Ngươi còn biết chút lễ nghĩa, lại đây thỉnh an, ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi cùng Khánh Sơn biểu ca gặp mặt sau đó biểu ca ngươi đi nơi nào.”

Lời này vừa nói ra, cả người Trĩ Nương run lên nửa ngày, hàm răng cắn đến “Khanh khách” ,

“Lão phu nhân, Trĩ Nương không rõ ngài đang nói gì?”

“Nhạc mẫu!” Triệu huyện lệnh tức giận kêu, Đổng lão phu nhân bị dọa nhảy dựng, ôm ngực nói, “Ngươi làm ta sợ nhảy dựng, Trĩ Nương, ngươi nói cho bà ngoại, bà ngoại sẽ không trách ngươi, còn thành toàn cho ngươi cùng Khánh Sơn, ngươi nói một chút, Khánh Sơn biểu ca hiện giờ ở nơi nào?”

“Trĩ Nương thật sự không biết bà ngoại đang nói gì, hôm qua theo mẫu thân lên núi dâng hương, mới vừa tới chùa mẫu thân liền bảo Trĩ Nương ra sau núi lấy nước suối, Trĩ Nương không biết đường, thỉnh một vị tiểu sư phụ cùng đi lấy, mang nước trở về, Nhị tỷ nói quần áo dơ, Trĩ Nương đình cũng không vào, lại đi giặt quần áo, tẩy xong quần áo trở về, không biết xảy ra chuyện gì, giam chùa nói mẫu thân cùng Phật khí không cùng hướng, bảo chúng ta xuống núi.” Mặt Trĩ Nương trắng bệch, nước mắt rơi như mưa, lại đem hành trình hôm qua trật tự rõ ràng kể ra.

Sắc mặt Đổng lão phu nhân không tốt, tiện nha đầu, lấy nước cũng phải câu hòa thượng đi cùng, nhưng thật vô pháp đem nàng ta cùng tôn tử cột vào nhau.

“Bà ngoại trách oan ngươi, cũng là do Khánh Sơn biểu ca ngươi khi ra cửa nói như thật, muốn gặp gỡ ngươi, bà ngoại lúc này mới gấp tới cửa hỏi người.”

“Bà ngoại, Trĩ Nương chưa bao giờ cùng Khánh Sơn biểu ca có hẹn, không biết lời này từ đâu mà nói lên, bà ngoại ngôn từ chuẩn xác, Trĩ Nương không thể nào cãi lại, chỉ có chết mới chứng minh trong sạch.”

Trĩ Nương nói xong, liền đâm đầu vào cột, Triệu huyện lệnh đã sớm tức giận hai tay nắm chặt, cháu trai vợ mơ tưởng tam nữ nhi, Đổng thị cũng đề nghị qua vài lần, hắn cũng không đáp ứng, không nghĩ tới, nhạc mẫu thế nhưng nói như vậy, hủy danh tiết Trĩ Nương. Hắn tự hỏi từ khi phát đạt tới nay, không quên công vợ cả, Đổng gia lại càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước. Duỗi tay giữ chặt nữ nhi, Trĩ Nương nhân thể ngất xỉu.