Mạt Thế: Lô Đỉnh Kiều Nhược

Chương 5: Quái nhân A Tạp (Hơi H)

Trong bóng đêm vượt thời gian, Quái nhân A Tạp đã lang thang trên thế giới này một thời gian dài, như thể không bao giờ kết thúc và hắn ta cũng không thể quay đầu. Hắn ta biết có người đang theo dõi mình nên cố ý để lại dấu vết trên con đường mà hắn ta đi, tuy tinh thần cảnh giác không cao nhưng bản chất hắn ta rất giỏi chơi trò mèo vờn chuột. Không ai dạy hắn ta nhưng tự bản thân hắn đã biết. Sau khi rẽ qua một vài gốc cây bỏ một bộ phận lớn những người đi theo, hắn ta mệt mỏi và nhanh chóng chạy vào một hang động tối.

Bóng tối, lạnh lẽo, ẩm ướt là thuộc về hắn ta, hắn ta thu mình trên mặt đất như thể bản thân đã về nhà, mặc dù hắn ta không biết nhà là gì. Trong bóng tối có tiếng sột soạt, đôi tai của hắn ta khẽ nhúc nhích khi nghe thấy âm thanh, trong mắt lóe lên tia máu, răng nanh lộ ra.

Một con chuột đột biến to béo và khỏe mạnh vật lộn điên cuồng trong tay hắn ta, thậm chí còn cắn vào ngón tay hắn ta bằng những chiếc răng cửa ố vàng của nó. Hắn ta giương nanh vô cảm cắn đứt cổ con chuột, máu tung tóe trong bóng tối hắn ta cắn nuốt con chuột từ đầu đến cuối một mẫu xương cũng không để lại. Máu của ngón tay bị đứt lìa hòa quyện với máu của con chuột, trong bóng tối, nơi giao nhau của xương là âm thanh tái sinh của ngón tay bị đứt lìa.

Thi Thiệu Nhu là liều thuốc giải độc của Lâm Trọng Khanh, bất cứ khi nào thừa sức mạnh hắn chỉ có thể làm hòa với cô, cô chính là trạm trung chuyển năng lượng của hắn như một vật chứa.

Nếu không có Thi Thiển Nhu, Lâm Trọng Khanh sẽ chỉ có thể duy trì vẻ ngoài . Tất cả là do sức mạnh của hắn quá mạnh , Thi Thiển Nhu có muốn hay không , hắn cũng không cân nhắc, hắn là một quân nhân và luôn thực hiện chính sách sắt máu, danh dự và sự ô nhục của đất nước là ưu tiên hàng đầu của hắn, tình cảm cá nhân chỉ có thể được đặt lên thứ hai.

Chỉ là hắn không biết rằng sức ảnh hưởng của cô đối với hắn trong tương lai sẽ ngày càng lớn hơn, thậm chí vượt quá tầm kiểm soát.

Thi Thiển Nhu không được phép ra ngoài, dù là gần nơi ở của cô thì cô cũng chỉ có thể ở trong phòng của mình hoặc đến phòng của hắn, người đàn ông nói với cô như vậy trước khi rời đi.

Bởi vì bên ngoài căn cứ đã xảy ra chuyện, cô không thể liên lạc với tin tức bên ngoài, nhưng nhờ dì Lâm, cô đã biết tất cả. Mười lăm phút trước, người đàn ông đưa cô từ phòng họp trở lại phòng cách ly.

Ngay khi cô bước vào cửa, trước khi cô kịp nhìn thấy đèn cảm biến trên lối đi, hắn đã ấn mạnh cô vào tường và kéo cổ áo của cô xuống, chú thỏ trắng tròn xoe bật ra trong mắt hắn. Hai quả anh đào màu đỏ tươi quá quyến rũ bắt mắt dưới ánh đèn mờ ảo của lối đi, lập tức quyến rũ như những trái đỏ mọng mọng nước ngọt ngào, căng mọng, rung rinh trong không khí.

Lâm Trọng Khanh cúi đầu liếʍ mυ'ŧ, âm thanh liếʍ láp vang vọng trong không gian yên tĩnh. Thi Thiển Nhu nhìn xuống, thấy núʍ ѵú của mình đã bị liếʍ đến tràn ngập nước, đôi môi mỏng thanh tú của người đàn ông vẫn đang mυ'ŧ mạnh.

Lông mày, đôi mắt mạnh mẽ và đẹp trai của hắn dường như dịu đi, Thi Thiển Nhu dường như bị ảo ảnh này đánh lừa, từ từ đưa tay lên vén mái tóc bạc của người đàn ông. Ngay tại thời điểm cô định thả lỏng cảnh giác, đầu lưỡi nam nhân đột nhiên trở nên nhanh hơn, hết lần này đến lần khác chạm vào quả mận đỏ trên đỉnh, thậm chí còn bắt đầu dùng răng nhẹ nhàng thăm dò liếʍ liếʍ.

"A..." Thi Thiệu Nhu kêu lên.

Núʍ ѵú của cô bị người đàn ông cầm lên, kéo thành hình giọt nước, đầu nhũ hoa nhạy cảm phồng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Cảm giác ngứa ngáy dày đặc đột nhiên dâng lên, như có hàng vạn xúc tu đang hút lấy lỗ chân lông và tế bào của đầu nhũ hoa...

Lực hút mạnh mẽ khiến cô mất đi lý trí. Mồ hôi dày đặc bắt đầu túa ra trên trán, cô vô thức luồn mười ngón tay vào mái tóc bạc của người đàn ông, hai chân quấn quanh eo hắn điên cuồng siết chặt.

Lâm Trọng Khanh nhận thấy phản ứng của Thi Thiển Nhu dường như càng phấn khích hơn, cả khuôn mặt tuấn tú của hắn vùi vào giữa bộ ngực đầy đặn đầy hương thơm của sữa, đầu lưỡi nhanh nhẹn đảo quanh mép núʍ ѵú, hết vòng này đến vòng khác. Hai đầṳ ѵú ngày càng hồng hào vì ướt đẫm nước miếng của hắn.

Đôi lông mày nghiêm nghị của Lâm Trọng Khanh dán chặt vào nét mặt của Thi Thiển Nhu, tiếng rêи ɾỉ quyến rũ của người phụ nữ khiến đôi mắt hắn hiện lên đầy tà khí, hoàn toàn khác với vẻ ngoài đoan chính và uy nghiêm thường ngày của anh ta.

Vào giây phút cuối cùng, khi Lâm Trọng Khanh buông anh đào trong miệng ra, một tiếng "chụt" vang lên, âm thanh lớn khiến hắn không thể kiềm chế được mà ôm lấy khuôn mặt hồng đào đỏ bừng của người phụ nữ mà hôn thật mạnh.

Phần thân dưới của Thi Thiệu Nhu ngập trong nước, du͙© vọиɠ khiến cô khó thở cô buộc phải để lộ hai bộ ngực sưng đỏ và đầy nước của mình. Lâm Trọng Khanh ôm và hôn cô, cơ thể vốn đã yếu ớt của cô lại càng không thể phát huy được chút sức lực nào. Cô thở hổn hển một lúc, tỉnh lại và bắt đầu khóc, sao cô có thể có phản ứng kỳ lạ và đáng xấu hổ như vậy, cô đỏ mặt một lúc, vừa đau vừa tức giận khiến cô liều lĩnh tát vào khuôn mặt tuấn tú của Lâm Trung Khánh.

Với một tiếng “bộp” dừng lại trên mặt người đàn ông, cô nhận ra hành động của mình không dấu được sợ hãi của mình mà co rúm lại. Lúc này Lâm Trọng Khanh đã khôi phục lại mái tóc đen cùng đôi mắt đen vốn có của hắn, hắn không nhiều lời về hàn động của cô mà chỉ đưa tay vén cổ áo cô lên, giọng nói khàn khàn chưa phai vì du͙© vọиɠ vang lên: "Từ giờ không được ra ngoài, chỉ có thể ở chỗ này!"