Xuyên Thành Thái Giám Sinh Con Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 21

Lý Trạm có thói quen dậy sớm, mặc dù không cần lâm triều thì trời sáng liền dậy.

Hắn đưa tay muốn sờ tiểu hoàng đế lại không thấy người đâu, không khỏi hoảng sợ, vừa chạy ra ngoài bình phong liền phát hiện tiểu gia hỏa không biết từ khi nào đã chui vào lòng Kỷ Khinh Chu, lúc này hai người đang ngủ rất ngon lành.

Tư thế ngủ của tiểu hoàng đế hơi bất nhã, một chân để ở trên giường, một chân thì gác lên người Kỷ Khinh Chu, chăn sớm đã bị đá bay. Lý Trạm sợ tiểu hoàng đế cảm lạnh, đắp lại chăn cho nhóc con. Lúc Lý Trạm cúi người, ánh mắt lại vô ý mà nhìn thiếu niên.

Bình thường ánh mắt thiếu niên luôn mang theo vài phần cẩn thận, giống như động vật nhỏ đề phòng mãnh thú, lúc này ngược lại có chút thả lỏng, mày giãn ra, như đang mộng đẹp.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, Lý Trạm vội thu hồi suy nghĩ, bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Tần Tranh còn dậy sớm hơn cả hắn, vừa thấy hắn bước ra, liền tươi cười chào đón.

“Xuỵt” Lý Trạm giơ tay làm động tác im lặng, thấp giọng nói: “Còn chưa thức dậy.”

Tần Tranh vội hiểu ý, khoác vai Lý Trạm đi ra ngoài, cách khá xa mới mở miệng nói: “Ngươi hay lắm, chuyện lớn như vậy mà không nói cho ta biết?”

“Chuyện gì?” Lý Trạm hỏi.

“Chính là ngươi cùng…… Hai ngươi……” Tần Tranh đưa hai ngón tay ngoéo với nhau, nở nụ cười đầy hàm xúc.

Lý Trạm trừng hắn một cái nói: “Trong đầu ngươi suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”

“Không dám thừa nhận?” Tần Tranh mở miệng nói: “Lúc ta 16 tuổi đã là một tay tình trường già đời, ngần ấy năm chuyện gì mà chưa thấy qua, ngươi còn muốn giấu ta?”

“Còn nói nhảm liền tiễn khách.” Lý Trạm lạnh lùng nói.

“Được lắm, không nói thì không nói?” Tần Tranh vội nói.

Tần Tranh quen Lý Trạm từ nhỏ nên rất hiểu Lý Trạm. Đám huân quý con cháu ở kinh thành này, phần lớn chưa cập quan đều đã thành hôn, chưa thành hôn thì trong phủ cũng có người hầu hạ, còn lại thì giống Tần Tranh, cái loại cao thủ tầm hoa vẫn liễu, duy nhất mình Lý Trạm, sắp đã 22 tuổi mà chưa từng có người nào.

Cuối cùng Lý Trạm cũng có chút hy vọng, Tần Tranh so với chuyện của mình còn để bụng hơn.

“Nội thị không phải đều dùng thuốc sao? Vẫn còn tâm tư ở phương diện kia à?” Tần Tranh hỏi.

Lý Trạm dừng bước nhìn về phía Tần Tranh, Tần Tranh vội nói: “Ta cũng đâu nói chuyện hai ngươi, ta chỉ là tò mò về Kỷ tiểu công tử thôi.”

“Nếu ngươi tò mò có thể uống một chén thử xem.” Lý Trạm lạnh lùng nói.

“Thuốc kia uống một lần tác dụng cũng vài tháng, ta không muốn làm hòa thượng mấy tháng đâu.” Tần Tranh nói: “Nhưng không phải trước đó ở trong cung có lời đồn đãi ồn ào huyên náo sao, cho nên nói thuốc này hiệu quả hơi kém đi?”

Lý Trạm nghe hắn nhắc tới lời đồn kia, mày hơi nhíu lại.

“Ta biết rồi.” Tần Tranh vẻ mặt bừng tỉnh, đưa hai tay một trên một dưới dán vào nhau, nói: “Thuốc kia chỉ có ảnh hưởng tới phía trước, còn cái này không ảnh hưởng, đúng không?”

Lý Trạm không tiếp lời, chỉ liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Ngươi hôm qua còn một bụng thành kiến với y, sao hôm nay lại tò mò về y như vậy?”

“Còn không phải vì……” Tần Tranh sợ chọc Lý Trạm bực mình, đành nói: “Lúc trước ta sợ ngươi niệm tình Kỷ thái phó bị y lừa gạt, giờ ngươi…… Khụ khụ…… Ta tất nhiên là muốn giúp ngươi, ngươi muốn làm hòa thượng cả đời sao?”

“Ngươi không sợ ta bị sắc đẹp mê hoặc à?” Lý Trạm hỏi.

“Bị sắc đẹp mê hoặc mới tốt, người không phong lưu mới uổng phí cuộc đời!” Tần Tranh nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, “Chí hướng đời này của ta chính là hy vọng mỹ nhân khắp thiên hạ đều tới mê hoặc ta, ta nhất định phấn đấu quên mình, cam tâm tình nguyện để cho bọn họ mê hoặc!”

Lý Trạm:……

Tần Tranh thu lại ngữ khí vui đùa, nói: “Người có dục có cầu thì không đáng sợ, ngươi biết y muốn cái gì, ngươi mới quyết định có cho hay không! Kỷ công tử nếu muốn thân thể ngươi, ngươi cho hắn, ngươi cũng đâu có bị gì đúng không? Ngược lại nếu y có mong muốn gì khác, nếu ngươi làm được thì thỏa mãn y một chút thì có làm sao?”

“Dừng!” Lý Trạm nghe hắn càng nói càng thái quá, lập tức ngăn cản.

“Hỏi một câu cuối cùng!” Tần Tranh mở miệng nói: “Ngươi tín nhiệm y sao?”

Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, không khỏi nghĩ tới chuyện tối hôm qua tiểu hoàng đế chạy đến giường Kỷ Khinh Chu.

Làm người tập võ, nếu Lý Trạm có nửa phần đề phòng thì tối hôm qua sẽ không ngủ sâu như vậy, tiểu hoàng đế rời khỏi giường, hắn cũng không phát giác.

-----

Tiểu hoàng đế sáng sớm thức dậy không nhìn thấy hoàng thúc thì bực bội không vui, lại oán giận Tần nhị công tử vài câu. Thật khó khăn mới tới biệt uyển một chuyến, mà hoàng thúc không đi chơi với nhóc, suốt ngày cứ nói chuyện với Tần Tranh.

Dùng xong bữa sáng, Tần Tranh muốn dẫn nhóc đi săn thú, tiểu hoàng đế lúc này mới vui vẻ trở lại, đem bất mãn đối với Tần nhị công tử đều vứt sau đầu.

“Mùa này thì săn cái gì?” Lý Trạm không tán thành với đề nghị của hắn.

Tần Tranh lại nói: “Mang bệ hạ vào rừng đi dạo một chút, bắt mấy con thỏ cho nó chơi.”

Lý Trạm còn muốn cự tuyệt, nhưng thấy đôi mắt tỏa sáng của tiểu hoàng đế đành phải thỏa hiệp.

Phía sau biệt uyển là một khu rừng không quá lớn, bình thường một mình Lý Trạm cưỡi ngựa đi dạo một vòng chỉ mất khoảng một chén trà*, nhưng vì để tiểu hoàng đế trải nghiệm cuộc sống nên mọi người đều đi chậm lại.

*10 phút

Kỷ Khinh Chu không biết cưỡi ngựa, nhưng cũng may là ngựa đi chậm, bằng không chắc cậu không dám ngồi lên.

Tần Tranh có lẽ nhìn ra được cậu không biết cưỡi ngựa, dọc theo đường đều đi bên cạnh, câu được câu không cùng cậu nói chuyện.

“Công phu cưỡi ngựa bắn cung của Vương gia xuất sắc từ khi còn bé, xưa giờ y giương cung chưa bao giờ thất bại.” Tần Tranh nói với Kỷ Khinh Chu. Hắn vừa nói xong, liền thấy Lý Trạm giương cung nhắm tới một con thỏ qua đường, nhưng mà mũi tên lệch khá xa, một nhúm lông thỏ cũng chưa cọ tới.

Tần Tranh thấy vậy gãi gãi mũi, thay Lý Trạm giải thích: “Chắc là lỡ tay, ha hả.”

“Tần nhị công tử có chuyện gì muốn nói với ta?” Kỷ Khinh Chu mở miệng hỏi.

Hôm nay vừa gặp mặt, cậu liền cảm thấy thái độ của Tần Tranh đối với cậu hơi kỳ quái. Tối hôm qua đối phương còn tràn đầy địch ý, hôm nay lại thay đổi 180°, diễn rất giống quân tử khiêm nhường.

“Không có, không có.” Tần Tranh vội nói: “Hôm qua Tần mỗ uống vài chén rượu, có chút mạo phạm Kỷ tiểu công tử, mong công tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

Kỷ Khinh Chu nghe vậy nhàn nhạt nói: “Tần nhị công tử khách khí rồi, ta chỉ là một nội thị bình thường, Kỷ tiểu công tử của quá khứ đã sớm không còn nữa.”

Tần Tranh nghe vậy vội nói: “Tần mỗ thật bội phục sự tiêu sái của ngươi! Cầm được thì buông được, không hổ là Vương gia coi trọng…… Khụ khụ……”

Kỷ Khinh Chu vẻ mặt không hiểu gì mà nhìn Tần Tranh, nhịn không được hoài nghi đối phương chắc là uống lộn thuốc.

“Oa, hoàng thúc thật lợi hại!” Tiểu hoàng đế ngồi trên lưng ngựa hoan hô.

Kỷ Khinh Chu nghe vậy nhìn lại, liền thấy Lý Trạm bắn trúng một con thỏ màu xám, mũi tên không bắn trúng chỗ hiểm, con thỏ chỉ có thể kéo theo mũi tên giãy giụa trên mặt đất, trong chốc lát cũng không có biểu hiện sắp chết.

Tiểu hoàng đế không chờ được, lập tức muốn xuống ngựa đi nhặt con thỏ.

Lý Trạm ôm nhóc xuống ngựa, ra hiệu thị vệ không cần hỗ trợ, để nhóc tự nhặt là được.

“Ai nha…… Nó đáng thương quá đi.” Sau khi tiểu hoàng đế đến gần con thỏ, nhìn miệng vết thương đang chảy máu, không còn vui vẻ nữa, ngồi xổm xuống lẩm bẩm: “Nó chắc đau lắm……”

Kỷ Khinh Chu đi qua nhìn vết thương của con thỏ, nói: “Đem về dưỡng thương vài ngày, hẳn là có thể sống.”

“Thật vậy sao?” Tiểu hoàng đế nhìn Kỷ Khinh Chu nói: “Vậy chúng ta đem nó nhặt về thôi!”

Lý Trạm và Tần Tranh nhìn một màn trước mắt này, biểu tình đều có chút không biết làm sao.

Nói muốn săn thú kết quả lại bắt một con thỏ về nuôi……

“Oa, con giun to quá.” Tiểu hoàng đế đột nhiên chỉ vào bụi cỏ nói.

Kỷ Khinh Chu đang cầm khăn bọc lấy con thỏ, nghe vậy liền nhìn theo tầm mắt của tiểu hoàng đế, tức khắc hoảng sợ. Chỉ thấy một con rắn hoa ban to cỡ ngón tay đang từ uốn lượn bên chân hai người, con rắn đã chú ý đến động tác của tiểu hoàng đế.

Kỷ Khinh Chu cũng không biết rắn này có độc hay không, thấy nó nhìn qua sợ nó tấn công liền đưa tay bắt lấy thân rắn, dốc hết sức lực ném đi chỗ khác.

“Á.....!!!!” Tần Tranh la lên một tiếng, né con rắn đang bay tới.

Nhưng mà con rắn không nghiêng không lệch rơi trên đầu Lý Trạm.

Con rắn kia vốn không định tấn công người khác, nhưng bị Kỷ Khinh Chu chọc giận theo bản năng liền táp một cái. Vì thế trên cổ Lý Trạm xuất hiện hai dấu răng nho nhỏ.

Sự cố xảy ra quá nhanh, mọi người nhất thời không kịp phản ứng.

Sắc mặt Kỷ Khinh Chu tái mét, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Rắn này mà có độc thì hôm nay cậu chính là mưu hại Nhϊếp Chính Vương……

“Trời ơi…… Rắn này có độc không?” Tần Tranh dùng dao găm xiên đầu rắn trên đất, vội vàng kiểm tra vết thương trên cổ Lý Trạm. Bọn thị vệ bị dọa hết hồn, vội vây lại đây xem thương thế của Lý Trạm .

“Hình dạng không giống có độc……”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!”

Tần Tranh mở miệng nói: “Nếu như có độc, độc tính nhất định sẽ nhanh phát tán, mau đem máu độc hút ra.”

“Nếu thực sự có độc, ngươi hút xong, ngươi cũng sẽ trúng độc.” Lý Trạm đẩy ra Tần Tranh nói: “Về trước rồi nói sau.”

“Để ta!” Kỷ Khinh Chu tiến lên nói với Lý Trạm: “Nếu ngài trúng độc, ta cũng không sống nổi nữa.”

Lý Trạm ngẩn ra, không kịp phản ứng lại, thiếu niên liền đỡ bờ vai của hắn, ngậm lấy vết thương trên cổ hắn.