"Cậu không biết liêm sỉ là gì hả?" Vẻ mặt của người đàn ông bao phủ bởi lệ khí, đứng ở mép giường nhìn Chử Sở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, giống như chỉ cần chạm vào cậu một cái cũng đều ngại bẩn.
Du͙© vọиɠ không thể kiềm chế được khiến anh bực bội xé toạc áo sơ mi của mình, cúc áo rơi vãi trên mặt đất phát ra tiếng vang giòn giã, cuối cùng cũng khiến bộ não của Chử Sở tỉnh táo lại một chút.
Cú nhảy không gian gần như làm rối loạn sóng não của cậu.
Chử Sở bị khuôn mặt lạnh lẽo mang theo tức giận của người đàn ông làm cho sợ tới mức co rụt người lại, cậu ngồi quỳ trên giường, ngón tay cuộn tròn nắm chặt lấy chăn bông, hàng mi dày dài bất an mà run rẩy.
Cậu cố gắng sắp xếp lại cốt truyện mà hệ thống truyền đến, ngẩng đầu sợ hãi gọi: "Anh cả...."
Đôi mắt Văn Chiêu mang theo màu đỏ rực, thuốc kí©ɧ ɖụ© rẻ tiền hoà vào trong rượu khiến nó phát tác rất nhanh, chiếc quần tây được cắt may bị kéo căng đến đáng sợ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết được phân lượng bao nhiêu.
Ánh mắt anh lạnh lùng, cảm xúc duy nhất lúc này chỉ có chán ghét cùng châm chọc.
"Anh cả? Trên đời này làm sao lại có người không biết liêm sỉ như cậu?"
Lần thứ hai.
Chử Sở mím môi, lần thứ hai anh ta mắng cậu không biết liêm sỉ.
Cậu cuộn lấy chăn càng ngày càng chặt hơn, chăn bông màu xám đen che đi một nửa khuôn ngực trắng như tuyết của cậu, ánh đèn vàng mờ ảo, nhẹ giọng nói: "Em biết rồi."
"Anh...." Chử Sở kịp mím môi, xoang mũi phát ra âm thanh thật nhỏ: "Anh Văn, không phải em làm, em vừa mới mở mắt ra đã ở chỗ này rồi."
Đôi mắt đen sắc bén không chút che giấu sự chán ghét bên trong, Văn Chiêu bóp chặt cằm cậu, ngón tay chạm vào tầng da thịt non mềm, hiển nhiên không tin lời cậu nói.
"Cậu rẻ tiền như vậy à? Tự đưa mình tới cửa?" Văn Chiêu liếʍ liếʍ môi, dường như nghĩ tới điều gì đó, bàn tay với khớp xương rõ ràng thô bạo xốc chăn lên, không cho kháng cự mà vói vào giữa hai chân Chử Sở.
"Khó trách lại da^ʍ như vậy, tôi thế mà lại quên mất cái nơi dị dạng bên dưới này của cậu." Giọng điệu dưới cơn thịnh nộ vô cùng ác liệt, hai ngón tay chợt cắm vào môi âʍ ɦộ béo mềm, đột nhiên đâm sầm vào trong đường đi nhỏ hẹp.
Chử Sở bị đau mà nức nở một tiếng, bắp đùi có chút thịt gắt gao kẹp chặt ở bên nhau, cố gắng chống lại sự xâm phạm không biết nặng nhẹ của Văn Triệu.
"Không có...... Không phải, đau quá......" Dường như mọi lời giải thích đều vô nghĩa, gương mặt xinh đẹp của Chử Sở tràn đầy uỷ khuất, cằm bị nắm đến phát đau, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng ướŧ áŧ.
Văn Chiêu đỏ mắt, du͙© vọиɠ mãnh liệt thiêu đốt lý trí anh, anh giống như dã thú đang chìm trong du͙© vọиɠ, mạnh mẽ bẻ hai chân Chử Sở ra hung hăng cắm ngón tay thon dài vào trong đưa đẩy.
Môi âʍ ɦộ ướt dầm dề bao lấy ngón tay ướt sũng mà mυ'ŧ mát, nhưng non huyệt mềm mại làm sao có thể chịu đựng được động tác thô lỗ của người đàn ông đang xả giận.
Chử Sở chen chân đá văng cánh tay Văn Chiêu ra, chóp mũi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tỏa ra hơi nóng, cậu thật sự sợ hãi Ôn Chiêu, cũng không bằng lòng làʍ t̠ìиɦ với người đã mắng mình.
Đành phải dùng chăn gắt gao bao lấy cơ thể, tay chân sử dụng lực bò đến đầu giường bên kia, cố gắng trấn an bản thân, nước mắt muốn rớt cũng không được: "Đã nói không phải là em, anh lợi hại như vậy, điều tra không phải sẽ rõ sao."
Nói xong cậu lại gục đầu xuống: "Em biết anh không thích em, nhưng lần sau không được nói em dị dạng nữa."
Âm thanh rất nhỏ, nghe vào rất khổ sở.
Văn Chiêu híp mắt đánh giá Chử Sở, anh kéo ga trải giường lau cái tay vừa cắm vào âʍ đa͙σ của cậu, "Lần sau? Cậu cũng xứng sao?"
"Cút đi!"