Lúc Sư tôn Lục Vô Ưu nghe thấy ông chủ Minh Ngọc Quán ra giá, đáy lòng của y cũng rất hài lòng, một trăm lượng bạc đủ để y chi tiêu khoảng nửa tháng cho toàn bộ Huyền Dương. Nhưng mọi chuyện đều phải mặc cả, thậm chí bán da^ʍ cũng không ngoại lệ, Lục Vô Ưu cố ý tỏ ra khinh thường nói.
Mắt của Sư tôn Lục Vô Ưu ngày thường vốn rất đẹp, đôi mắt đào hoa vô cùng hớp hồn, nhưng tính tình của y luôn lạnh lùng, vì vậy khiến cho người ta không dám tỏ ra khinh thường. Bây giờ y cau mày, sắc mặt tỏ ra ghét bỏ cũng cực kỳ xinh đẹp, không hổ là mỹ nhân, làm cái gì thì biểu cảm cũng đều xinh đẹp.
“Một trăm lượng bạc một đêm mà còn chê ít? Đây tiền công mười ngày của tiểu quan bình thường ở đây. Thế này đi, trước tiên ngươi cởϊ qυầи áo cho ta xem thử, nếu như có thể, ta cho ngươi thêm mấy lượng bạc.”
Có thể thêm mấy lượng bạc cũng tốt, y thật sự rất thiếu tiền, sư tôn Lục Vô Ưu nghĩ như vậy, y không do dự đồng ý với ông chủ Minh Ngọc Quán, bắt đầu cởi bộ áo trắng của mình. Áo trắng có ba lớp, áo ngoài, quần áo trong và áσ ɭóŧ, cuối cùng đến lúc cởi lớp áσ ɭóŧ, cả người y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở chỗ đó.
"Đúng là cực kỳ đẹp…"
Ánh mắt của ông chủ Minh Ngọc Quán nhìn chằm chằm tu sĩ áo trắng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong miệng của hắn lẩm bẩm nói, tại sao có thể có cơ thể nam tử hoàn mỹ như thế, da thịt toàn thân trắng như mỡ dê, cơ bắp bóng loáng, đường cong vừa chuẩn, eo thon mảnh khảnh, bờ mông mềm mại đầy đặn vểnh lên. Dươиɠ ѵậŧ dài mười tám centimet dưới háng ẩn núp dưới chùm lôиɠ ʍυ màu đen cũng là màu trắng hồng, một đùm tinh hoàn phình lên cũng là màu trắng, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Hai trăm lượng bạc thì thế nào?”
“Có thể.”
“Nhưng mà sẽ có bảy ngày huấn luyện, tiền công bảy ngày này theo đó mà tính, sẽ dạy cho ngươi một vài kỹ thuật hậu hạ khách của tiểu quan, ngươi có đồng ý không?”
“Ta đồng ý.”
“Ngươi đã muốn tới Minh Ngọc Quán chúng ta làm việc, ta có thể biết ngươi tên là gì không?”
“Ta không thể nói.”
***
Ngày huấn luyện đầu tiên.
Trong Minh Ngọc Quán có một mặt tường, trên tường đặt một cái mông nhỏ trắng nõn, cái mông này mềm mại, trắng muốt, cái mông đầy đặn mê người, hậu môn hồng hào còn chảy ra một dòng nước da^ʍ trong suốt, lỗ hậu lúc đóng lúc mở, hiện ra nước da^ʍ ướt đẫm, cái mông này không phải là của người khác, chính là của sư tôn Lục Vô Ưu.
Đêm nay Sư tôn Lục Vô Ưu phải tiếp nhận ngày huấn luyện đầu tiên ở Minh Ngọc Quán, ngày đầu tiên huấn luyện chính là làm vách tường mông ở trên tường này suốt cả một buổi tối, tất cả khách đều có thể tới dùng gậy ngọc đùa bỡn lỗ hậu và dươиɠ ѵậŧ của y, cũng có thể dùng sợi roi mây hung hăng quất cái mông của y.
Đương nhiên, bởi vì đêm đầu tiên của Lục Vô Ưu phải công khai bán đấu giá ở Minh Ngọc Quán trong vài ngày tới, ai ra giá cao thì được, cho nên đêm nay cũng không cho phép bất kỳ khách nào thưởng thức mông của y, chỉ có thể dùng gậy ngọc chơi đùa mông y cho đỡ ghiền.
Mỗi một tiểu quan mới tới Minh Ngọc Quán đều phải ở trên tường cả đêm, cái này gọi làm gậy sát thủ, bất kỳ khách nào đều có thể đùa bỡn mông hắn, cả đêm trôi qua như vậy, sự xấu hổ của tiểu quan sẽ bị đánh tan hết, như vậy sẽ giúp ích cho việc huấn luyện và tiếp khách sau này.
“Mông này là mới tới đúng không? Sao mà gậy ngọc đút vào thì lỗ hậu đã lập tức chảy nước da^ʍ, đúng là mặt hàng trời sinh thích hợp làm tiểu quan mà.”
Một vị khách mặc một chiếc áo choàng bằng gấm có hoa văn màu đen sang trọng, ngoại hình cũng rất được, khôi ngô tuấn tú, da rất trắng, nhìn tuổi cũng không lớn, khoảng hai mươi mấy tuổi, có lẽ là công tử nhà nào đó. Hắn cầm một gậy ngọc dài khoảng hai mươi centimet, to bốn centimet, dùng thuốc mỡ bôi trơn trên gậy ngọc, sau đó nhanh chóng nhét vào trong lỗ hậu của Lục Vô Ưu.
“Ư ư ư…”
Ở vách tường bên kia, Lục Vô Ưu chỉ cảm thấy lỗ hậu của mình đau đớn vô cùng, thật sự rất đau, gậy ngọc to dài thọc mở nơi bí ẩn của y, gậy ngọc lạnh lẽo nhét vào trong trực tràng ấm áp của y, cảm giác bị vật cứng xâm phạm làm y cảm thấy bị làm nhục, đời này của y còn chưa bao giờ bị người khác làm nhục như thế.
“Ư ư ư… Ư a…”
Đôi mắt đào hoa của Lục Vô Ưu, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước, nước mắt lưng tròng, khóe mắt đỏ bừng giống như là bôi phấn hồng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, một hàng nước mắt trên má y, y cắn chặt cánh môi như hoa đào, dấu răng cắn trên môi đỏ sậm.
"Lỗ hậu thật là khít, cảm giác làʍ t̠ìиɦ thật là sướиɠ.”
Tên khách dùng gậy ngọc thô dài trong tay thọc vào rút ra lỗ hậu của Lục Vô Ưu, cảm nhận được sự co bóp của lỗ hậu, hắn lập tức nổi lên hứng thú, càng thêm mạnh mẽ thọc vào rút ra, cứ thọc vào rút ra mấy chục lần như vậy, dươиɠ ѵậŧ dài khoảng mười tám centimet dưới háng của Lục Vô Ưu khẽ cương lên.
“A, thật là dâʍ đãиɠ, đây là lần đầu tiên lỗ hậu bị gậy ngọc thọc vào còn có sung sướиɠ đến như vậy, không hổ là tiểu quan của Minh Ngọc Quán, xem ra hôm nay ta đến đây đúng là không uổng phí.”