Những Cô Giáo Của Tôi

Chương 14: Bài học ᗪâʍ Đãиg của cô giáo y tế mới đến (Phần 3)

Tôi đưa mắt cá chân của cô giáo Lê vào trong chậu ngâm, tay tôi không khỏi đυ.ng trúng sữa bên trong, vừa mới tiếp xúc thì tôi thấy có hơi lạnh lẽo, một cảm giác thấy xương từ bàn tay truyền đến, cô giáo dùng sữa lạnh rửa chân. Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu là dùng sữa có gì tốt.

Sau khi ngâm ba mươi giây, tôi nâng mắt cá chân của cô lên, dùng khăn mặt lau từng giọt từng giọt trên mắt cá chân, từ mu bàn chân lau lên cho sữa khô hoàn toàn. Sau đó tôi dùng tay phải, tay trái tôi mắc cầm mắt cá chân của cô, tách ra các khe hở trong ngón chân của cô.

Tôi xoa bóp bàn chân, tách khe hở trong các kẽ chân ra mà rửa đi vết bẩn, thực ra đây là lần đầu tiên tôi rửa chân cho người khác, tôi chưa có rửa chân cho mẹ, lần đầu tiên tôi cứ như vậy mà dành cho cô giáo Lê.

Nếu như có thể rửa chân cho mẹ tôi thì tốt biết mấy, tôi không khỏi nghĩ như vậy. Thật ra, tôi rất ít khi chú ý đến chân của mẹ, do lúc đó tôi chưa biết là mình yêu thích chân, nghiện chân, nên là chưa ý thức được, nhìn chân của mẹ, và tôi thân với mẹ thì sẽ có thể thưởng thức chân của mẹ, và tiếp xúc với chân nhiều hơn, còn nhiều cơ hội, tôi nghĩ như vậy.

Hiện tại chuyện cần quan tâm là rửa chân cho cô giáo.

Lúc tôi đang nghĩ linh tinh, thì tôi đã rửa xong một chân của cô, và lâu khô bàn chân của cô, tôi nắm lấy chân khác và tiếp tục rửa.

3 phút sau, hai chân đã được tôi lau sạch sẽ, đặt lại trên sàn nhà. Sau khi tôi rửa chân xong thì thấy chân đặc biệt mềm mại và trơn bóng, muốn cầm lên cắn một cái.

Về cái chậu sữa này, đổ ở đâu đây? Hay là xử lý thế nào. Thật ra tôi rất muốn uống, nhưng mà xử lý thế nào là ở cô giáo quyết định, không liên quan đến tôi.

“ưm, rửa chân tốt lắm, về sau phải giao cho em việc này.”

Cô giáo Lê hài lòng gật đầu, tiếp theo là nói với giọng điệu không được từ chối.

‘Bây giờ em uống chậu sữa này xong, mặc dù là dùng để rửa chân, nhưng mà đổ như vậy quá lãng phí, coi như đây là khen thưởng cho em, uống sạch nó nha.”

Ực, trong cổ họng tôi nuốt một ngụm nước miếng.

Trái tim tôi lúc này đập thình thịch thình thịch, sau lòng vui vẻ không thôi, còn có hơi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Dạ.”Tôi nâng cái chậu lên để vô miệng, uống từ từ nhấm nháp.

Thật ra là chậu sữa này không còn nhiều, là do trong lúc tôi rửa chân đã làm lãng phí hết. nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.

Sữa vừa uống có hương vị vừa ngọt, chạy thẳng lên đầu của tôi, mặc dù không còn mùi vị nữa, nói thẳng là, sữa có kèm với vết bẩn nhưng điều này không có thay đổi mùi vị, dù sao thì nó cũng rất dễ uống.

Chưa đầy đến 1 phút, tôi đã uống xong sữa còn lại, tôi có chút hối hận vì đã lãng phí khi rửa chân, lần sau khi rửa chân tôi chắc chắn sẽ cẩn thận một chút, không được lãng phí nhiều như vậy nữa.

Tôi chưa thoả mãn mà dùng lưỡi liếʍ môi mình một cái, liếʍ giọt sữa còn dính trên môi vào miệng.

“Cô giáo em đã uống xong.”

Tôi đưa cái chậu không cho cô giáo Lê.

“Tốt lắm, nhìn biểu cảm của em thì hương vị tốt lắm, uống còn chưa đã ghiền đúng không, nhưng đừng lo lắng sẽ đến lúc em sẽ uống thật đã ghiền.”Cô giáo nói như vậy.

“Hiện tại đem chậu để sang một bên, sau đó đến nằm lên tấm nệm êm kia, chúng ta đến bài học thứ ba, chân giao đây là đáp án cho câu hỏi thứ hai của em.”

Nghe cô giáo nói như vậy, tôi lập tức để chậu sang một bên, sau đó tôi nằm xuống sàn nhà. Chẳng qua là ©ôи ŧɧịt̠ của tôi đã không còn cương cứng nữa, đã mềm xuống như cũ.

Lê Mỹ Hạnh nhìn Hoàng Quốc Việt đang nằm xuống, mỉm cười. Cô đang suy nghĩ nên dùng chân cọ như thế nào, bình thường là dùng lòng bàn chân cọ cọ, cô hơi suy nghĩ một chút sau đó quyết định cứ làm như bình thường, ngay từ đầu mà làm nâng cao thì không tốt lắm.

Cô dùng hai chân mới rửa xong để lên cơ thể của Hoàng Quốc Việt, nhưng mà không di chuyển vào bên trong ©ôи ŧɧịt̠, lòng bàn chân bị lông ©ôи ŧɧịt̠ của em ấy cọ vào thiếu chút nữa cô đã cười thành tiếng.

Như vậy là không được, phải tìm thời gian cạo lông ©ôи ŧɧịt̠ của em ấy sạch sẽ, để cho em ấy trơ trọi mới được. Cô nghĩ như vậy, đưa hai chân tới ©ôи ŧɧịt̠. Côи ŧɧịt̠ dưới chân cô vẫn chưa cương cứng, cô liền dùng một chân cọ cọ đến chỗ hai hòn dái, một cái chân khác thì cọ xát phía thân trên của ©ôи ŧɧịt̠.

“A…ưm’ Hoàng Quốc Việt lộ ra dáng vẻ thoải mái, ©ôи ŧɧịt̠ dần dần lớn lên, giống như một cây thiết bảng của Tôn Ngộ Không lớn lên và thẳng đứng, đồng thời hất một cái chân ra.

“hahaha, đã lớn như vậy rồi, đúng là một đứa nhỏ biếи ŧɦái, Hoàng Quốc Việt.” Lê Mỹ Hạnh cười, cô muốn có tác dụng này. Nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhảy dựng lên do bị chân của cô cọ sát, hiên ngang đứng thẳng, tâm trạng của cô vui sướиɠ không ngừng.

Cô không dùng bàn chân cọ xát hai hòn dái nữa, mà cô tách ra các ngón chân kẹp một cái hòn dái, nhẹ nhàng khẽ thả để kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hoàng Quốc Việt bị kẹp chặt vừa cảm thấy đau đớn vừa cảm thấy sung sướиɠ.

Mười giây trôi qua, cô dùng hai lòng bàn chân kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng, lòng bàn chân giống như là môi bọc chặt chẽ ©ôи ŧɧịt̠. Hai tay cô chống đỡ ở sô pha, hai chân thì bắt đầu cọ xát lên xuống, động tác của cô mạnh bạo giống như là muốn bức ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi người vậy. Mỗi lần cọ lên cọ xuống, đều khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ càng thêm sung sướиɠ, và kɧoáı ©ảʍ.

Vì để cho Hoàng Quốc Việt có nhiều cảm giác sung sướиɠ khác nhau, nên là cô đã tự sáng tác ra nhiều động tác khác nhau, không còn là cái bánh bích quy kẹp chặt nhân giống như kẹp ©ôи ŧɧịt̠, mà bàn chân của cô khẽ mở khẽ đóng lại, chân trái chạm đến đầu ©ôи ŧɧịt̠ mẫn cảm kia, chân phải thì trêu đùa hai hòn dái, khiến cho Hoàng Quốc Việt kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lớn hơn, trên mặt cũng biến hoá đa dạng biểu cảm, hô hấp bắt đầu dồn dập liên tục.

Hai tay của Hoàng Quốc Việt nắm chặt vào tấm nệm êm, eo không tự chủ đưa lên đâm lên trên, giống như là muốn có nhiều cảm giác kɧoáı ©ảʍ hơn, để cho mình lêи đỉиɦ bắn tinh.Nhìn thấy em ấy hành động như vậy, Lê Mỹ Hạnh chậm rãi dừng lại động tác trên chân.

“Đây chính là chân giao? Có thấy thoải mái không?”Cô giáo hỏi như vậy.

“Ưm…a…thật thoải mái, cô giáo em muốn càng nhiều.”Tôi thành thật trả lời.

“Hôm nay đã dạy em khá nhiều, cô đã dạy em thủ da^ʍ, bú ©ôи ŧɧịt̠ và chân giao, ngay mai thì sẽ dạy tiếp.” Lê Mỹ Hạnh đứng lên, chậm rãi thả lỏng eo đang mỏi:”Lấy quần áo mặc vào, sau đó đi về nhà, hiện tại đã trễ rồi.”

Hoàng Quốc Việt nghe lời đứng lên, lấy quần áo đang ở dưới đất mặc lên. Hôm nay mục đích của tôi đã đạt được, biết được cô giáo Trần và cô Ngọc Lan là đã làm gì với tôi.

“Ngày mai gặp, Hoàng Quốc Việt.” Trước khi tôi rời đi, Lê Mỹ Hạnh nói như vậy.

“Vâng, cô giáo.”