Rõ ràng cô không có tình yêu nam nữ với hắn tại sao chỉ mới bị ngậm vυ', sờ vài cái mà đã lêи đỉиɦ rồi?
Chẳng lẽ giống như trong sách nói, cô là loại người dâʍ đãиɠ chỉ cần đàn ông chạm vào là chảy nước sao?
Nhưng chưa nghĩ được sâu sa thì cô đã bị Phó Hàn Sanh kéo về, ngạc nhiên phát hiện ngón tay bị dính dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đang đâm vào hoa huyệt.
Cả người Mộ Diên cứng đờ, đôi chân siết chặt eo hắn, dị vật xâm nhập vào làm cô khó thở: “... Ưʍ... Đau… Tam gia…”
Dươиɠ ѵậŧ dưới háng Phó Hàn Sanh đã cương cứng lên, nóng như lò lửa, hắn thử đút ngón tay vào, thực sự quá chật hẹp, rất khó để đi vào, cả cơ thể của cô cũng căng thẳng, dươиɠ ѵậŧ của hắn lớn hơn người bình thường rất nhiều, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi tiến vào trong người cô, đã vô ý làm rách hoa huyệt, khi đó cả người Mộ Diên run lên cầm cập.
Trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, nhỏ xuống môi cô, liếʍ vào, có hơi mặn! Phó Hàn Sanh cười, cúi đầu mυ'ŧ cổ trắng tinh của cô, lại hôn lên vành tai, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, bé ngoan!”
Sao lại không sợ cho được? Mộ Diên khẩn trương nắm lấy ga giường, cô sợ đau nhất, lần đầu tiên cô bị hắn làm cho đau đến mức tâm tê phế liệt, như có hàng ngàn chiếc xe ngựa đi qua vậy.
Cô nắm lấy tay hắn, nước mắt rơi xuống: “... Ưm… Tam gia, tha cho em đi, sau này Mộ Diên sẽ báo đáp anh thật tốt.”
“Bé yêu ngoan… Chịu một chút, tí nữa đi vào sẽ thoải mái ngay.” Phó Hàn Sanh hôn lên trán cô, mũi tên đã lên dây sao có thể dừng lại? Dươиɠ ѵậŧ của hắn đã sưng đỏ lên, hắn thẳng lưng, bàn tay to đặt đôi chân cô xuống giường.
Mộ Diên trợn tròn mắt, cô cảm giác được hai mép âʍ ɦộ bị kéo ra. Tất nhiên hắn bị khe suối này hấp dẫn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nơi đó, cô thẹn thùng che mặt, sao tối nay ánh trăng sáng thế đúng là khiến cô xấu hổ không có chỗ trốn mà.
“Ưm… Đừng chạm vào đó.” Cô ngăn cản, thấy hắn cong lưng, vùi đầu vào hoa huyệt giữa hai chân cô, môi thịt bị lưỡi liếʍ lấy, tai Mộ Diên vang lên tiếng nổ tung trời, trong đầu không biết làm thế nào.
Hắn không thấy bẩn à? Cả người cô run rẩy, bình thường lúc tắm rửa cô cũng không dám nhìn vào nơi đó vậy mà hắn dám… Chẳng lẽ nơi đó rất đẹp sao?
Cô đang miên man suy nghĩ thì tự nhiên hít sâu một hơi, bị hắn liếʍ một vòng… Cảm giác khó nói nên lời, ngón tay dùng sức nắm chặt lấy gối, đầu ngón tay trắng bệch, cô cầu xin: “Ưm… Tam gia… Đừng mà…”
Cái miệng giữa hai chân bé thật ngon, hai miếng thịt ướt đẫm phấn nộn, có mỡ đầy đủ, ăn vừa miệng.
Lúc thanh niên Phó Hàn Sanh đã lấy cuốn sách cấm từ chỗ Chu Tử Khâm biết được ăn nơi này của phụ nữ thì sẽ làm cho họ động tình.
Lưỡi liếʍ thử, giống như màn sương rơi trên cành hoa vào giờ Thìn, vị ngọt mới mẻ, bắt đầu liếʍ sâu hơn nữa là nước suối mùa xuân ngọt lịm làm cả người nóng rực, tiếng mυ'ŧ vang lên, bỗng dưng hắn hai vách thịt cọ xát vào nhau, nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ của bé, nước mát chảy ra ồ ạt bắn lên môi và cằm hắn.
Phó Hàn Sanh thở một hơi, nhìn miếng thịt bị hắn gặm nhấm đã sưng lên còn dính chút máu, hai viên anh đào đung đưa, hắn vân vê trong lòng bàn tay, sau đó lấy hai ngón tay đi vào con đường ấm áp của sự thăng hoa, lại thêm một ngón tay nữa, có lẽ là động tác của hắn quá mạnh bạo nên bé kêu lên những tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ mà không phải là đau đớn.
Hắn rút ngón tay ra, cửa động vẫn chưa khép lại, mật dịch vẫn chảy ra, thấy khung cảnh dâʍ đãиɠ như này dươиɠ ѵậŧ dưới háng càng sưng hơn, không thể nhịn được nữa, hắn hôn cô, vì có hương vị bên dưới của cô nên hắn dỗ dành: “Bé ngoan, đi vào sẽ không đau nữa.”
Một tay giữ qυყ đầυ, nhân lúc động chưa đóng cửa đâm vào một phát, đúng là quá to nên khi vào hoa huyệt căng lên hết cỡ mới có thể miễn cưỡng nuốt trọn nó được, nghe thấy tiếng bé khóc nhưng không thấy bé giãy giụa hắn mới banh hai chân cô ra, không hề do dự dùng eo đâm sâu lút cán vào tận cùng.
“Ưm…”
Phó Hàn Sanh dừng lại, hôn lên chóp mũi cô. hắn tưởng cô bị đau nên dỗ ngọt: “Ngoan, gia sẽ nhẹ nhàng với em.”
Mộ Diên cầm tay hắn, biết không thể phản kháng được, nước mắt lăn xuống, bất lực hỏi: “Hàn Sanh, vì sao lại là em?”
Ở tầng hai có thể ngửi được mùi hoa hậu việt, mùi thoang thoảng của sơn chi, không biết là mùi của hoa hay là mùi của Phó Hàn Sanh.
Cô vẫn nhớ, hắn không đến trường thường xuyên nhưng số cô gái theo đuổi Phó Hàn Sanh tuyệt đối không ít, giống như cô giáo dạy tiếng nước ngoài Trân Ni, Mộ Diên cảm thấy hai người họ cực kỳ đẹp đôi.
Phó Hàn Sanh ngừng động tác, bật cười, càng cảm thấy mẹ Mộ Diên bảo vệ cô rất tốt, nếu bé của hắn mà xấu đi và phiền phức thì có lẽ hắn đã không thích cô nhiều đến thế.
Nhưng ở đời ai biết được, ngay cả thần tiên cũng không thể rõ, nhưng đã xuất hiện trước mặt hắn thì đó chính là món quà mà ông trời đã tặng cho hắn, hắn không có ý định trả lại.
Giọng nói khàn khàn, không trả lời câu hỏi của cô: “Bé đúng là muốn mạng của anh mà.”
Theo đà eo hắn giã xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn cắm vào hoa huyệt, di chuyển không ngừng.
Hai chân Mộ Diên dạng ra, mũi chân quắp lấy mép giường, như thế cô mới dễ chịu được một chút, cũng tiện cho hắn ra vào.
Mặc dù không còn là xử nữ từ lâu nhưng tối nay Mộ Diên vẫn cảm thấy sợ.
Phó Hàn Sanh hôn lên cái miệng nhỏ sưng của cô, bàn tay xoa bóp hai đồi núi nở nang, vết chai trên tay vuốt ve núʍ ѵú, cơ thể cô run run, hắn lại hôn lên môi cô cái nữa: “Em sẽ rất thích điều này.”
Phó Hàn Sanh ép bả vai Mộ Diên lên giường, hôn mắt cá chân cô làm cô co người lại.
Hắn không chần chừ, dập eo xuống, tay phải làm trụ, hai cánh môi hôn người cô, từ nhẹ đến mạnh, từ trong ra ngoài, cực kỳ thích ý, nghe thấy tiếng rên của bé: “Ưm… Tam gia… Nhẹ chút…!”
Hắn không trả lời, giờ phút này sự sung sướиɠ đã ăn sâu vào cốt tủy, không lâu sau, môi đã chảy máu, cửa động mím lại, nước chảy từ đó ra, mà dươиɠ ѵậŧ của hắn càng thêm bành trướng, nóng bỏng, đâm hết mình vào chỗ đó.
Hơi thở nặng nề, tiếng va chạm làm người khác đỏ mặt, nghe tiếng “phụt” đâm vào rồi tiếng “phốc” thoát ra, lực đạo mạnh mẽ, Mộ Diên thét chói tai đong đưa trên giường, tay Phó Hàn Sanh nhanh chóng cầm eo cô, nhưng cơ mông vẫn cứ hoạt động hết công suất.
Mặc kệ gai góc, sự ngoằn ngoèo của đường đi, những trập trùng của núi rừng hắn vẫn dùng dươиɠ ѵậŧ để tiến vào, để yêu thương cắm sâu vào trong tử ©υиɠ.