Trăng vẫn chiếu sáng, chỉ có sao trời đã đi ngủ, vài tiếng cú kêu vang giữa không khí yên tĩnh.
Phó Hàn Sanh hôn nhẹ lên môi cô, cánh môi mềm mại như cánh hoa tường vi, giống như hắn chỉ cần dùng sức một chút là sẽ nát, duỗi đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ, làm cho môi cô ướt.
“... Ưm… Đừng…” Mộ Diên khẽ ưỡn người, né tránh nói, cô cắn môi dưới để lại dấu răng, nhìn vừa hấp dẫn vừa quyến rũ.
Hắn còn chưa dám cắn như vậy… Phó Hàn Sanh mυ'ŧ lấy dấu răng đó, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, ấm áp, ẩm ướt, thơm ngọt, còn có chút đắng, có lẽ sau khi cô ngất đi bác sĩ đã đút thuốc cho cô. Phó Hàn Sanh nhớ tới những gì cô đã trải qua, đầu lưỡi dùng sức hút lấy toàn bộ vào trong miệng, trao đổi nước bọt với nhau.
Đầu Mộ Diên mông lung, hắn từ hôn nhẹ chuyển sang hôn sâu, lưỡi cô bị hắn làm cho tê rần, hơi thở khó khăn, tay đẩy lưỡi hắn ra ngoài nhưng hắn bắt lấy tay cô rồi ấn trên gối, cắn lên lưỡi cô một phát, sau đó lại dịu dàng liếʍ mυ'ŧ.
Người Mộ Diên run lên, cổ họng rêи ɾỉ, đầu lưỡi vì bị hắn ngậm lấy nên không thể nhúc nhích được, nước bọt xung quanh môi răng cả hai người, theo khóe miệng tràn ra dòng suối trong suốt.
Phó Hàn Sanh liếʍ lấy dòng suối mát lành đó, yết hầu di chuyển liếʍ như liếʍ mật, không biết khi nào thì đủ. Đợi đến lúc liếʍ sạch lại bắt đầu đút của mình cho cô.
Nhìn cô nuốt xuống, hai má đỏ hồng, ánh mắt mơ hồ thì hắn mới buông miệng cô ra.
Mộ Diên há mồm thở dốc, cô cứ tưởng bản thân đã bị Phó Hàn Sanh hôn chết chứ.
Phó Hàn Sanh nhìn cái miệng chúm chím sưng đỏ vì bị hắn mυ'ŧ, trông buồn cười mà cũng gợϊ ȶìиᏂ lắm.
Lại muốn hôn cô tiếp rồi! Nhưng giữa những câu từ gào thét hắn nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, cất tiếng nói dịu dàng: “Bé, cởϊ qυầи áo cho tôi đi.”
Mộ Diên căng thẳng một cách khó hiểu, duỗi tay chạm vào nút áo của hắn, cô nhớ lần trước tự tay cô cởϊ áσ cho hắn là chuyện của ba, bốn năm trước.
Lúc đó cô chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Một cơn gió ghé qua cửa sổ thổi bay rèm cửa và tấm màn mỏng trên giường.
Phó Hàn Sanh chờ không được, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cô: “Em cởi xong chưa?”
Cô nghiêng đầu, hốc mắt đỏ ửng, ngấn nước: “Tam gia, tối nay tha cho A Diên được không?”
Phó Hàn Sanh đỡ cô đứng dậy, thong thả cởi đồ, để lộ cơ ngực cường tráng, cầm tay cô để lên hông: “Em muốn tôi làm hòa thượng à? Nếu thế thì ngay đến cả Phật tổ cũng phải đến nhờ em khuyên tôi hoàn tục đó.”
Mộ Diên không dám nhìn, ngón tay chạm vào da thịt hắn, cơ ngực nóng rực, dây lưng rời khỏi quần, Phó Hàn Sanh cười nhạt, vuốt tóc cô, tiến về phía trước, mái tóc dày của hắn cọ vào mắt Mộ Diên, còn có dươиɠ ѵậŧ sừng sững to lớn đứng thẳng đập vào mắt cô, so với ba năm trước thì càng lớn hơn.
“A Diên, chân tôi đau, em giúp tôi cởϊ qυầи đi.” Phó Hàn Sanh nhíu mày, Mộ Diên đúng là có thấy miếng băng gạc dính máu.
Cô cắn môi, đây là vết thương do cô gây ra, nghĩ như thế, cô dang hai chân ra, dùng mũi chân quấn lấy lưng quần sau đó kéo xuống mắt cá chân.
Miệng Phó Hàn Sanh cong lên, bé đúng là người nói một đằng làm một nẻo, bỗng nhiên hắn cầm chân nhỏ của cô đặt lên sườn của mình rồi nhấn một cái: “Ôm chặt.”
Mộ Diên chưa kịp phản ứng thì bắp đùi đã bị nắm lấy vòng qua eo hắn , cô ôm chặt theo bản năng.
Phó Hàn Sanh cởi sườn xám của cô, trên miếng vải màu trắng có thêu hình hoa tử đằng cộng với mùi thơm ngát ngọt ngào, kết hợp với những kim tuyến màu tím nhìn rất đẹp mắt. Hắn vuốt ve cười nói: “Ở hậu viện có trồng cây tử đằng, giờ là tháng tư đúng mùa hoa nở.”
Mộ Diên nghẹn ngào, cánh tay vòng qua người hắn, phản bác: “Cây tử đằng ở trường vẫn đẹp hơn nhiều, mùa xuân có mấy chùm hoa lớn nở rực rỡ vô cùng.”
“Nhưng tôi thấy bé đẹp hơn cánh hoa kia.” Phó Hàn Sanh ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói một câu, đưa tay cởi sợi dây trên cổ cô xoa xoa rồi ném bên mép giường.
Da thịt cô trắng nõn nà, hai đồi núi no đủ mượt mà, núʍ ѵú nhỏ nhắn đỏ tươi, khi ở trong gió lạnh thì cương lên, ánh mắt hắn tối lại, hai hòn thạch nhũ ướŧ áŧ đang mời gọi hắn.
Giống như hai con thỏ trắng đang run rẩy.
Lần đầu tiên thao cô, Phó Hàn Sanh đã biết mặc dù cô nhỏ tuổi nhưng dáng người rất tốt, là bảo vật mà đàn ông đều mơ ước, hắn đã nhặt được bảo bối rồi.
Mặt Mộ Diên đỏ như cà chua, đối diện với ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của Phó Hàn Sanh cô nâng tay che lại cặρ √υ', lộ ra bầu vυ' đang căng tròn.
Phó Hàn Sanh cầm tay cô kéo lêи đỉиɦ đầu, tay kia lướt xuống phía dưới, vẻ đẹp màu mỡ của núi rừng, đốt ngón tay do nhiều năm cầm bút nên có vết chai, cọ nhẹ lên thịt ngon, Mộ Diên có hơi đau, cả người run lên.
Hắn thấp giọng nói: “Đừng sợ…” Cúi đầu cho một bên vυ' cùng đầu nhũ vào miệng, tuy non mềm nhưng ăn rất ngon.
Đầu lưỡi của hắn đảo quanh một vòng sau đó liếʍ mυ'ŧ không ngừng, phát ra những âm thanh chùn chụt làm cho người ta phải xấu hổ, day day hòn thạch nhũ và cắn mạnh.
Mộ Diên ưỡn mặt lên, bàn tay nắm tóc hắn: “... Ưm… Ưm… Tam gia… Đừng mà…”
Phó Hàn Sanh nhả ra, thấy ngọn đồi kia ướt nước bọt của mình, trái tim hắn cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, nhìn nó vì được đàn ông tưới nước mà càng nảy nở quyến rũ, trái tim xao động mãnh liệt.
Môi và lưỡi của hắn chuyển qua bên kia, bàn tay to kéo sườn xám xuống, cởϊ qυầи nhỏ ra, lặng lẽ thăm dò bụng dưới của cô, chạm vào da thịt non mịn dưới bắp đùi, như vô tình chạm vào hai cánh cửa, ướŧ áŧ dính dính, du͙© vọиɠ tăng lên, đột nhiên một dòng nước ấm trào ra làm ướt cả tay hắn.
Mộ Diên cho rằng bản thân rất có nghị lực nhưng không ngờ chỉ mới bị Phó Hàn Sanh sờ vài cái mà cô đã lêи đỉиɦ.