Đến dưới lầu nhà cô, Lục Diêu Nguyệt đang định tạm biệt hắn, nhưng người đàn ông mở miệng trước khi cô lên tiếng:
"Không định mời tôi vào bên trong nhà ngồi một chút sao? Vừa vặn tôi cũng còn chưa ăn tối. ”
Lục Diêu Nguyệt ngẩn người ra, sau khi phản ứng lại vội vàng trả lời hắn:
"Đương nhiên có thể, ngài vô duyên vô cớ lại giúp đỡ tôi rất nhiều lần như vậy, tôi đang lo lắng không có phương thức gì có thể cảm tạ ngài, bất quá..."
Nói xong, trên mặt của cô nổi lên một chút ửng đỏ:
"Trong nhà của tôi còn rất bừa bộn."
"Không có việc gì, đi thôi."
Lúc Lục Diêu Nguyệt đang bận rộn trong phòng bếp, Tạ Dịch Thành bất động thanh sắc đánh giá đồ đạc trong nhà của cô.
Không giống như lời cô nói là "bừa bộn" của cô khi nãy, trong nhà của cô được sắp xếp thập phần gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn liền biết bình thường cô chính là loại người thích chăm sóc nhà cửa, đồ đạc không nhiều nhưng bày biện rất chỉnh tề, tông màu chỉnh thể là thiên nhu hòa, có vài phần hơi thở ấm áp.
Đồng thời, ông không nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến một người đàn ông, rõ ràng là nơi cư trú của một người phụ nữ độc thân.
Lực chú ý của Tạ Dịch Thành dần dần bị mùi hương nồng đậm truyền đến trong phòng bếp hấp dẫn, lúc lên bàn lại thấy chỉ là một ít món ăn bình thường, một mặn hai chay một canh, bất quá bán tướng vẫn cực tốt như trước.
"Trù nghệ của cô rất tốt, cô đã từng chuyên môn học qua sao?"
Cho dù Tạ Dịch Thành là người không chú trọng đến khẩu vị phần cơm, lúc dùng cơm cũng biểu đạt tán thưởng đối với đồ ăn mà cô nấu, món ăn mà cô nấu không chỉ tỏa ra một mùi thơm tươi ngon, nếm thử lại càng hoàn toàn vượt quá mong đợi của hắn, lại không thua tay nghề của những đầu bếp bên ngoài.
"Chưa từng được học qua. "
Tạ Dịch Thành thẳng thắn khen ngợi như vậy làm cho Lục Diêu Nguyệt có chút ngượng ngùng:
"Đều là mình tùy tiện nấu ăn, Tạ tiên sinh không ghét bỏ là tốt rồi. "
"Ừm."
Cũng phải, cô ấy phải sống trong một gia đình như vậy, học nấu ăn từ nhỏ cũng là một điều bắt buộc của cuộc sống.
Đi ra kết luận như vậy, đồng thời Tạ Dịch Thành lại nghĩ đến Tô Hiểu Nguyệt, từ nhỏ là cẩm y ngọc thực mà lớn lên, ngay cả đôi tay kia cũng được bảo dưỡng đến cực kỳ kiều quý, bàn tay của cô ấy bình thường chỉ tao nhã lưu chuyển trên phím đàn dương cầm, mà không phải là dùng ở chỗ phòng bếp như vậy.
Không giống nhau, giữa hai người các cô thật sự không có điểm giống nhau...
Nhưng hắn vẫn muốn giữ Lục Diêu Nguyệt ở bên cạnh hắn.
Đó là quyết định của hắn khi trên đường đưa cô trở về nhà.