Trên đường đưa Lục Diêu Nguyệt về nhà, hắn lại cùng cô nói chuyện phiếm một hồi, nhìn dáng vẻ của cô, hắn liền cảm thấy cô tuổi không lớn.
Hắn còn tưởng rằng cô là một sinh viên rảnh rỗi muốn đi làm để kiếm một chút tiền lẻ, nhưng ngoài dự liệu của hắn, cô đã tốt nghiệp đại học được một năm, cũng có được một công việc đứng đắn, mà đây chỉ là công việc bán thời gian sau khi cô tan tầm mà thôi.
Tạ Dịch Thành rất ít khi thông qua trao đổi ngôn ngữ để quen biết một người, lại khó có được kiên nhẫn mà nghe cô nói rất nhiều, biết được cô có một người cha nghiện cờ bạc, cách đây không lâu đã cùng người ta xảy ra tranh chấp, ngoài ý muốn tử vong, số nợ nần lưu lại chỉ có cô mới có thể trả, mẹ của cô đã qua đời rất nhiều năm về trước.
Toàn bộ quá trình hắn đều im lặng lắng nghe, lúc đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, lại bỗng nhiên cảm thấy cô dường như không yếu đuối như hắn đã từng nghĩ.
Trước khi rời đi, hắn liền xin số điện thoại của cô, bởi vì ngày hôm sau hắn liền sẽ phải ngồi trên máy bay trở về Bắc Kinh rồi, sau khi trở lại Bắc Kinh Tạ Dịch Thành lấy điện thoại của cô để gọi cho cô vài lần, nhưng lần nào cũng không gọi được.
Người phụ nữ đó đang làm gì vậy?
Đơn giản chính là vì nợ nần mà cha cô lưu lại nên bây giờ cô phải bận đến sứt đầu mẻ trán mà thôi, nhưng chuyện đó có quan hệ gì với hắn đâu, cô bất quá chẳng qua chỉ là một nữ nhân có chút giống Tô Hiểu Nguyệt mà thôi và cũng không có điều gì hơn cô ấy cả.
Nhưng cuộc gặp gỡ luôn luôn bất ngờ.
Thượng Hải là thành phố có thương mại tài chính phồn hoa cao như Tạ Dịch Thành thường xuyên đến, hai tuần sau hắn vì sắp xếp công việc lại tới nơi này.
Lúc này đây hắn nhìn thấy cô rốt cục cũng không phải trong trường hợp cô chật vật xấu hổ, cô đang đi ven đường, mặc áo ngắn tay màu trắng đơn giản cùng quần jean, xen lẫn trong dòng người bôn ba trên đường phố, tuyệt đối không làm người ta chú ý, nhưng dư quang của hắn vẫn phát hiện ra cô.
Đại khái vẫn là muốn quy cho gương mặt giống Tô Hiểu Nguyệt kia.
Bên tại bỗng nhiên vang lên tiếng còi hấp dẫn sự chú ý của Lục Diêu Nguyệt, cô ngẩng đầu, chỉ thấy cửa sổ xe ô tô đỗ bên cạnh cô chậm rãi lắc xuống.
"Tạ tiên sinh."
Sau khi nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông trong xe, Mặt mày Lục Diêu Nguyệt cong cong:
"Thật trùng hợp, sao ngài lại ở đây? ”
"Trùng hợp đi ngang qua."
Ánh mắt Tạ Dịch Thành từ trên khuôn mặt mỉm cười của cô đảo qua, trong lòng thầm nghĩ, tính cách của Tô Hiểu Nguyệt thanh lãnh đến như vậy, phát ra từ nội tâm sung sướиɠ cũng sẽ chỉ toát ra một nụ cười thanh thiển mờ nhạt, chưa bao giờ giống như người phụ nữ đang đứng trước mặt hắn này, chỉ là gặp được một người đã có duyên hai lần, lại vui vẻ giống như gặp được người bạn cũ đã lâu ngày mới được gặp lại.
"Vừa mới tan tầm?"
"Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị về nhà ăn cơm tối."
Lục Diêu Nguyệt gật gật đầu:
"Tạ tiên sinh, ngài cũng vừa mới bận rộn công việc xong sao?”
"Ừm."
Tạ Dịch Thành im lặng nhìn chằm chằm mặt cô vài giây, sau đó mở miệng nói:
"Cô lên xe đi, tôi đưa cô trở về. "
"Được, cám ơn."
Lục Diêu Nguyệt do dự một chút, nhưng vẫn là kéo cửa sau ngồi vào trong xe.
Không có gì để nói trên đường đi.