Đặc biệt là sau trung học.
Tốc độ thay bạn gái của Tịch Lãng như thay quần áo.
Anh có khả năng thu hút các cô gái, mà người đứng cạnh anh cũng rất hãnh diện.
Mà trong quá trình này, Tiết Ninh là người chứng kiến.
Cô thích Tích Lãng.
Rất thích rất thích.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm ấy không hề bị nhấn chìm theo thời gian, mà ngược lại nó như một cái cây mạnh mẽ đâm sâu xuống.
“Tịch Lãng, em thích anh.”
“Thì sao? Tôi không thích cô.”
Thiếu niên cười khoe khoang, nhướng mày rất đẹp, nhưng lại chứa ánh mắt đầy ác ý không chút che giấu.
Trái tim Tiết Ninh một lần nữa bị tổn thương, nhưng lại giả vờ như không quan tâm.
Cô nghĩ, thanh xuân luôn như vậy, sẽ bị hoa dại bên đường đi qua làm cho mê loạn, cho đến một ngày nhìn lại mới phát hiện, thứ tốt nhất chính là thứ ban đầu.
Khi đó Tiết Ninh người đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn đã nghĩ như vậy.
Tiết Tiết: “Đây chính là bạch liên hoa chính hiệu.”
Hệ thống: “Đúng vậy, cho nên cuối cùng họ là bia đỡ đạn…không sai so với nhân vật phản diện còn sớm hơn.”
Tiết Tiết: “Tịch Lãng?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Tiết Tiết: “Ôi… Thật là đáng thương.”
Hắn tại sao lại cảm thấy giọng điệu không giống như đáng thương mà giống như là cười trên đau khổ của người khác?
Chỉ trong chốc lát, trong hình là chàng trai và cô gái đã tốt nghiệp đại học.
Một vài người bạn chơi thân với Tịch Lãnh đều biết anh có một “vị hôn thê” không được công nhận, thân phận này là do Tịch Thanh Sơn cưỡng ép quyết định khi Tịch Lãng và Tiết Ninh trưởng thành.
Ông biết rõ tính tình của cháu trai mình nhất.
Khi đó Tịch Lãnh dùng mọi cách không muốn, nhưng lại không ngăn được việc Tịch Thanh Sơn uy hϊếp tính mạng mình.
Nhưng điều này lại không ngăn cản được Tịch Lãng phong lưu.
“Ta mặc kệ bây giờ ngươi thế nào, đến lúc kết hôn rồi liền hồi tâm nghĩ lại cho ta, biết không?”
Tịch Thanh Sơn nhìn cháu trai mình, khuôn mặt già nua nhưng đôi mắt lại sắc bén như chim ưng.
Thực ra trong lòng ông rất phức tạp, ai cũng khen ngợi cháu trai mình, Tịch Thanh Sơn cũng rất tự hào, nhưng thái độ của Tịch Lãng đối với Tiết Ninh lại khiến ông vô cùng thất vọng.
Trong mắt ông già cả đời đi chinh chiến này thì Tiết Ninh chỗ nào cũng tốt, nhất là tính tình mềm dẻo, có thể cùng Tịch Lãng lo cho tương lai của Tịch gia mà không làm tổn hại đến hòa khí giữa vợ chồng, nhất định rất thích hợp.
Hơn nữa hai người lại lớn lên cùng nhau, ba mẹ hai bên đều biết, theo Tịch Thanh Sơn không thể tốt hơn nữa.
Với chiếc đèn l*иg sợ rằng đều khó tìm được một cái hoàn mỹ giống như vậy.
Ông không thể hiểu tại sao Tịch Lãng lại không muốn cùng Tiết Ninh sống chung.
Sự cố chấp của ông lại không nghĩ rằng, thật ra cháu trai của mình đang thừa kế sự cố chấp của ông mà thôi.
Không muốn cuộc đời mình bị định đoạt, trong lòng mãnh liệt phản nghịch, khiến cho anh không muốn thử.
“Biết? Không, cháu không biết!”
“Ngươi — hỗn trướng!”
Lão nhân gia vung cây trượng lên, thẳng tắp rơi xuống.
“Thời đại nào rồi, đã sớm không còn chỉ tay để kết hôn nữa rồi!” Tịch Lãng nghiến răng nghiến lợi không né tránh, gồng lên chuẩn bị đón lấy, nói lại. “Ông nội, ông không thể bỏ qua cho cháu sao? Cháu đối với Tiết Ninh thật sự không có hứng thú, ông mạnh mẽ buộc chúng cháu lại với nhau có ích lợi gì?”
Nào ngờ, Tịch Thanh Sơn càng tức giận hơn khi nghe câu này.
“Cháu biết ông nội của Tiết Ninh đã cứu ông, nhưng ông nuôi dưỡng chú Tiết thành người, lại còn giới thiệu cho chú ấy một công việc tử tế, đáng lẽ ân tình này phải được báo đáp từ lâu mới phải.” Tịch Lãng tiếp tục như không nhìn thấy. “Ông thích Tiết Ninh thì cháu không ý kiến, nhưng chuyện hôn nhân, xin lỗi ông nội, cháu thực sự không muốn đem nửa đời còn lại của mình vào trong tay một nữ nhân mà cháu không yêu.”
Tịch Lãng nói xong câu này, Tịch Thanh Sơn như quả bóng xì hơi.
Ông nhìn vẻ mặt kiên định của cháu trai mình, run run nói. “Cháu cảm thấy ta gả Tiết Ninh cho cháu chỉ là báo đáp ân tình thôi sao?”
Tịch Lãng không nói gì.
“Tích Lãng, ngươi là cháu ta, cháu cảm thấy ta vì báo đáp ân tình mà bỏ qua hạnh phúc của cháu sao?”
“Tịch gia chúng ta có được vinh quang như bây giờ cũng không dễ dàng gì.” Thấy cháu trai im lặng, Tích Thanh Sơn thở dài nặng nề. “Gánh nặng của Tịch gia đã đóng trên người, Tịch Lãng.”
“Cả đời ông nội đã nhìn thấy rất nhiều, cố nhân nói cưới vợ hiền không phải không có đạo lý.” Đối mặt với vẻ giễu cợt của Tịch Lãng, Tịch Thanh Sơn lắc đầu. “Ta biết những lời này đối với người trẻ các ngươi phỏng chừng là không muốn nghe, nhưng bất luận có thừa nhận hay không, hôn nhân là chuyện của hai gia đình.”
“Đặc biệt là trong một gia đình như chúng ta, luôn phải cân nhắc nhiều.”
“Đời người cũng vậy, không có gì hưởng thụ mà không cần trả.”
“Ta nhìn Ninh nha đầu từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này cùng với đứa trẻ khác không giống nhau, có thể nhẫn nhịn nhưng không nuốt trôi, có chính kiến cũng sẽ không bị thành kiến ảnh hưởng, Niệm Đức cùng Lan Phương dạy dỗ cô thật tốt.”
“Ngược lại, ngươi thông minh, nhưng bình thường buông thả, lại dễ bốc đồng.” Thấy Tịch Lãng mặt đầy không phục, Tịch lão gia xua tay. “Không cần phải vộn phản bác, ngươi tự mình trở về suy nghĩ, Ninh nha đầu nhất định thích hợp làm con dâu Tịch gia.”
“Ông trời đã tác hợp cho hai đứa đấy.”
Tịch Thanh Sơn đã già, nói chuyện lâu như vậy, ông cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Dứt lời, liền đem Tịch Lãng đuổi ra ngoài.