“Em nói cho tôi biết, tôi có làm lâu không?” Diệp Thanh Thần vươn tay vân vê núʍ ѵú xinh xắn của cô.
“Ừm?”
“Ư…lâu a, ưm…lâu…a…dừng lại…mệt đủ rồ… a...ưm…”
“Như vậy là đủ rồi?” Giọng nói Diệp Thanh Thần vừa thấp vừa khàn khàn, gợi cảm và quyến rũ không nói nên lời, qua tai Tiết Tiết như là thôi miên. “Nhưng tôi cảm thấy chưa đủ, làm sao bây giờ?”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đem dươиɠ ѵậŧ rút ra.
“Ô” thanh âm vang lên đột ngột mà gợϊ ȶìиᏂ.
Đột nhiên bên trong tiểu huyệt trống rỗng, bởi vì thiếu côn ŧᏂịŧ, vừa rồi dưới sự kháng nghị của Tiết Tiết làm Diệp Thanh Thần cố ý bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trộn lẫn với dâʍ ɖị©ɧ, chậm rãi chảy ra.
Màu trắng sữa, mùi tanh, chỗ ấy bị bắt nạt vừa đỏ vừa sưng, không thể nhìn thấy được hình dạng ban đầu, tất cả đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của người nam nhân.
“Ừm…” Tiết Tiết khó chịu chà sát hai chân. “Tiến vào a…”
“Tiến vào? Vừa rồi là ai nói đủ rồi, mệt mỏi, không cần?” Người nam nhân trêu chọc nữ nhân.
“Tôi không phải thuận theo ý em sao?”
“Ô, không, không muốn…”
Người nam nhân khó chịu, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đang cứng ngắc của mình, đâm vào tiểu huyệt đang run rẩy.
Thân thể Tiết Tiết run rẩy một hồi.
Vất vả lắm mới đem cảm xúc đè xuống thì nó lại bùng phát mãnh liệt, vừa vội vừa mãnh liệt, toàn bộ lý trí đều bị dập tắt.
Đôi chân thon dài quấn lấy vòng eo gầy của nam nhân, Tiết Tiết giống như con mèo con động tình, cọ cọ cái thứ to lớn giữa háng nam nhân.
“Tiến vào đi a.” Thanh âm mềm mại. “Em muốn anh vào, ô… ư…muốn… a…”
Diệp Thanh Thần không chút nghi ngờ gì nữa, nữ nhân nằm dưới thân mình như một yêu tinh, sẵn sàng hút sạch máu tươi của con người, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện dâng hiến mình cho yêu tinh.
“Nhanh lên chút… ưm… a…”
Dưới sự thúc giục của nữ nhân, Diệp Thanh Thần nếu như có thể nhịn được thì sợ sẽ không phải là đàn ông.
Côn ŧᏂịŧ dài được nâng lên, đâm chọc vào lỗ nhỏ.
Cảm giác thoải mái vừa mất đi nay lại tìm lại khiến Tiết Tiết ngẩng cao cái cổ mảnh khảnh, mặc cho mái tóc đen nhánh xõa tung, làm nổi bật an da trắng nõn càng thêm tinh tế, mịn màng.
“Ư…a… trướng… a…ừm…”
Tiết Tiết phóng đãng kêu.
Tiểu huyệt vừa mới làm xong, bên trong còn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Một trận ấm áp mềm mại bao lấy côn ŧᏂịŧ dài, lấy lòng quấn lấy, giống như có mấy trăm cái miệng nhỏ nhắn đồng thời nhấm nhám.
Kɧoáı ©ảʍ cực kỳ mãnh liệt từ côn ŧᏂịŧ vọt lên, xông thẳng não, sảng khoái đến mức Diệp Thanh Thần suýt nữa phải thốt lên.
May mắn thay, ý chí của hắn luôn mạnh mẽ, dừng lại mấy giây, chờ đợi cho đến khi muốn xuất tinh giảm bớt trước khi cắm vào một lần nữa.
“Ưm… to quá, ưm…đầy rồi, ư a…”
Tiết Tiết trong miệng không ngừng rêи ɾỉ, nhưng khóe mắt và đuôi lông mày mang theo ý cười đắc thắng.
Diệp Thanh Thần liếc mắt liền hiểu được.
“Tiểu yêu tinh, cố ý?”
“Ừm nha.”
Tiết Tiết hừ một tiếng, tiểu huyệt bất chợt siết chặt côn ŧᏂịŧ.
“Ưm…”
Diệp Thanh Thần chỉ cảm thấy sợi dây gọi là lý trí trong đầu hắn bị đứt một tiếng “Ba”
“Đây là chính em tự tìm.” Hắn nói một cách hung tợn.
Dứt lời, côn ŧᏂịŧ rút ra, không đợi Tiết Tiết than phiền, liền đem thân thể cô lật lại, tạo thành mặt hướng xuống đất, mông vểnh lên với tư thế hết sức xấu hổ.
Tiết Tiết hét lên.
“Diệp Thanh Thần, anh…”
“Tôi sao?” Người nam nhân nắm lấy chiếc gối, đặt nó dưới bụng.
“Nếu hôm nay không đem em gọi tôi là chồng, thì tôi không phải Diệp Thanh Thần!”
Ngay khi lời vừa dứt, không đợi nữ nhân sững sợ định thần lại, Diệp Thanh Thần đã tìm góc độ tốt, tự nâng hông lên, rồi đâm sâu xuống.
Côn ŧᏂịŧ liền đi vào.
Lại rút côn ŧᏂịŧ ra.
“A…Diệp Thanh Thần, anh… ư, nơi đó…a… thật sâu, a… lêи đỉиɦ a… thật thoải mái… ưm…”
Hai tay nắm chặt ga trải giường, kɧoáı ©ảʍ giống như lớp nếp gấp trên vải, đem ý thức của Tiết Tiết vặn thành một cuộn xoắn không thể gỡ, trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ theo bản năng đòi nam nhân.
Sâu hơn chút.
“Tiểu dâʍ đãиɠ…” Bờ mông trắng không ngừng lắc lư trước mắt Diệp Thanh Thần như hai miếng đậu phụ vừa trơn vừa mềm mịn, hai mắt hắn đỏ bừng, nhịn không được vung tay lên, thanh thúy “Ba” một tiếng, trong tiếng va chạm thân thể da^ʍ mỹ, đặc biệt rõ ràng.
“Mông vặn vẹo vui vẻ như vậy… rất thích bị làm như vậy sao?”
Tiết Tiết ủy khuất.
“Anh, làm sao anh có thể đánh, ô ô ô…không muốn…ưm…thật xấu… a…”
Tiết Tiết vặn vẹo mông nhỏ muốn bò về phía trước, nhưng chiếc giường mặc dù lớn, nhưng cô lại bị kẹt trong không gian nhỏ hẹp được bao bọc bởi tủ đầu giường phía trước cùng với Diệp Thanh Thần phía sau, không thể động đậy.
“Xấu? Sao lại xấu được?” Tốc độ và sức lực của Diệp Thanh Thần không hề hàm hồ, đồng thời vươn tay về phía trước, tìm được núʍ ѵú đang cứng dựng đứng sừng sững vì không ai yêu thương, dùng sức bóp rồi chà xát nó. “Tôi đang yêu thương em, không phải em thích như vậy sao?”
“Nếu không, tại sao lại leo lên giường tôi hả?”
Tiết Tiết cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Lời này nhắc nhở cô rằng, nếu theo quỹ đạo ban đầu của thế giới này, Tiết Oánh sẽ trực tiếp bị gϊếŧ chết.
Còn có cả thủ đoạn sau này Diệp Thanh Thần đối phó Lâm Đồng
Một người nam nhân như vậy…
“Làm sao anh có thể nói như vậy, em, ừm… Em chỉ thích anh…”