“Đi ra ngoài hết.”
Giọng nói của Bạch Thư Nhàn rất bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại vô cùng âm u.
Ngay cả Diêu Tống ngày thường đã quen nhìn hắn luôn phóng ra khí lạnh cũng bị sửng sốt một chút, hắn rất ít khi nghe được Bạch Thư Nhàn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, lần cuối cùng vẫn là rất nhiều năm về trước, có người không cẩn thận làm vỡ đồ vật mà mẹ của Bạch Thư Nhàn để lại.
Sau đó đã xảy ra cái gì?
Tóm lại hắn là không còn thấy tên nhóc con tiện tay kia nữa. Từ đó về sau hắn liền biết, tính tình Bạch Thư Nhàn bình thường đều là điệu bộ vân đạm phong khinh, nhưng một khi phát sinh sự việc ngoài tầm kiểm soát của anh ta, liền có người gặp xui xẻo.
Vì thế hắn nhanh chóng rời đi không một tiếng động, một đám con ông cháu cha nhìn nhau, nhìn thấy biểu hiện của Diêu Tống không giống như nói giỡn, gan lớn cũng không dám ở lại liền phải nhanh chóng rời khỏi ghế. Những tên đang làm được một nửa, cũng không thể không u ám mà đem thứ đang cứng ngắc ướt dính nhét lại vào trong quần, cầm theo dây lưng chạy mất.
Chỉ trong chốc lát, một khu ghế ngồi còn ầm ĩ, người đi hết liền trở nên yên tĩnh, sạch sẽ. Diêu Tống rời đi cuối cùng, trước khi bước ra khỏi cửa phòng, hắn lại nhìn thoáng qua hai người đang ngồi trên ghế sô pha. Lúc này, Bạch Thư Nhàn đang đưa lưng về phía hắn, đem người con gái ôm vào trong lòng, dùng cả vai và lưng đêm thân hình nhỏ nhắn của cô gái che khuất, làm cho không ai có thể nhìn thấy.
Đây thật sự là rất để tâm.
Diêu Tống ở trong lòng thở dài một tiếng, nói: “Tôi cũng đi trước.”
Bạch Thư Nhàn cũng không quay đầu lại mà chỉ ừ một tiếng.
Diêu Tống mở miệng, muốn nói lại thôi. Vẫn là nhanh chóng ra ngoài.
Đến lúc này, tay Bạch Thư Nhàn nhẹ nhàng vỗ vào sống lưng của An Sanh, thiếu nữ trong lòng hắn không rõ nguyên nhân vẫn luôn mím môi, vẫn là hắn chủ động mở miệng lên tiếng:
“Rất xin lỗi.”
Hắn nói, “Vừa rồi trạng thái của tôi có chút không đúng, nhất thời không có suy xét tình huống.” Thực tế tình huống xảy ra chính là cơn nghiện tìиɧ ɖu͙© lại phát tác, trừ khi du͙© vọиɠ được thỏa mãn, cơn nghiện này rất khó điều chỉnh hành vi của bản thân. Mà hắn có thể trong lúc phát hiện thiếu nữ lõa thể, kịp thời tỉnh táo lại, đã là một việc rất khó tin rồi.
An Sanh nhẹ nhàng “A” một tiếng, sau đó đột nhiên sắc mặt đỏ lên, vội vàng xua tay nói: “Không… Không có việc gì…”
Cô giống như cũng không có ý thức được chính mình đã từng bị nguy hiểm, chỉ cho rằng hắn xin lỗi vì hắn ở đây làm trò đồϊ ҍạϊ .
Thật đơn thuần.
[ Ting —— nhận được 10 điểm giá trị tình yêu của Bạch Thư Nhàn, độ hảo cảm hiện tại là 50/100 điểm ]
Hắn như thế nào sẽ bởi vì hôn cô, cắn rồi còn sờ soạng cô mà liền xin lỗi? Hắn thậm chí còn muốn…
Ánh mắt Bạch Thư Nhàn một lần nữa tràn đầy sắc dục, sắc mặt từ từ âm trầm lại, đột nhiên đỡ trán rồi cười một tiếng.
“Vẫn luôn như thế cũng tốt.”
Vẫn luôn sạch sẽ như vậy, có lẽ…. Hắn có thể chịu đựng, thực sự không chạm vào cô.
An Sanh ngơ ngác mà nhìn hắn, nhất thời liền thiếu chút nữa mà quên mất phải diễn kịch.
Cô có phải hoa mắt không? Bạch Thư Nhàn thế mà lại cười? Cục băng thô kệch thế mà cũng sẽ cười?
“Hệ thống hệ thống, 030, mau giúp tôi nhìn xem, Bạch Thư Nhàn có phải hay không bị điên rồi? Còn có thể tiếp tục công lược nữa sao?”
Bởi vì một tiếng cười này, Bạch Thư Nhàn trước nay mặt mày vẫn luôn trông rất đạm bạc, nhất thời liền mang vẻ như khối băng được hoà tan, khí chất lạnh nhạt thường trực trên người, giống như vì tiếng cười này mà cũng dần xua hết đi.
An Sanh là thật sự có chút không dám tin tưởng, rốt cuộc một thời gian dài cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cô liền đối với thần sắc hơi chút nhu hòa của hắn đều rất ít khi nhìn thấy, càng không cần phải nhắc đến cười.
Trong ấn tượng của cô đối với Bạch Thư Nhàn là một anh chàng đẹp trai làm chân cô mềm nhũn, đến hiện tại lại thêm một cái danh hiệu là ngựa giống lại đi giả cấm dục.
Nhưng hiện tại lại là loại nào vậy? Bạch Thư Nhàn mỉm cười nhìn chăm chú bộ dạng của cô, làm cô cảm thấy có chút…. Cưng chiều? Lại nhớ đến chuyện hắn vừa mới nhẹ nhàng vỗ sống lưng cô để trấn an, An Sanh thiếu chút nữa suy nghĩ, đem chữ “ ôn nhu” áp lên người hắn.
Lúc này, 030 mở miệng: “Ký chủ~ sau khi hệ thống kiểm tra đo lường thì thân thể của Bạch Thư Nhàn không có dị thường hay bệnh gì khác lạ, hắn không điên, nhưng mà……” Nó quỷ dị mà dừng lại một chút, “Nhưng là xác thực sắp nghẹn hỏng rồi……”
“Mặt khác phải báo cho ngài biết chính là, vừa mới khi nãy những người khác còn ở đây, hắn tăng 3 điểm giá trị tình yêu cùng 30 điểm giá trị du͙© vọиɠ, bởi vì có cả những người khác nữa nên nhân đây mới có thể thông báo cho cô.”
An Sanh “Ừm” một tiếng, cũng không phí sức đi quan tâm biến hóa về tình cảm của Bạch Thư Nhàn đối chính mình nữa. Mục đích của cô tới chỗ này hôm nay còn có một cái mục tiêu vẫn chưa hoàn thành xong.
Thèm muốn lâu như vậy, dù gì cũng phải để cô nếm thử một lần chứ.
Nghĩ như vậy, cô vẫn duy trì sắc thái ngây ngô, ngơ ngác mà nhìn hắn, sau đó đột nhiên cúi đầu thẹn thùng, chần chừ rồi nhỏ giọng nói: “ Anh… Cười lên thật đẹp.”
Bạch Thư Nhàn nghe vậy, giống như sửng sốt một chút, lại bị tiếng hô hấp nho nhỏ của cô gái làm hấp dẫn lực chú ý.
Tầm mắt của cô giống như rơi xuống nhìn vào địa phương không nên xem, khuôn mặt nhỏ trắng nõn liền trở nên ửng hồng, cuống quýt rời tầm mắt ở giữa chân hắn sang chỗ khác, rồi lại như nhớ tới cái gì đó, cố lấy dũng khí thật to rồi lần nữa ngẩng đầu lên.
Đôi mắt ướt đẫm của cô nhìn chăm chú vào hắn, kiên định lại có chút sợ hãi.
Cô gái nắm lấy vạt váy bằng những ngón tay nhỏ xinh của mình, âm thanh cất lên khẽ run: “ Em… Em có thể giúp anh. Em biết, nơi đó…. Không ra sẽ nghẹn mất, không tốt cho thân thể…” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của cô liền cúi xuống trốn tránh, giống như đối với những điều chính mình nói ra rất khó nói, cảm thấy hết sức xấu hổ.
“ Em xác định?” Nội tâm hắn tràn đầy sự vui mừng, ánh mắt dần tối lại.
Cô gái không có trả lời, chỉ mím môi bất an, ngón tay run run vươn ra, hướng tới đai lưng của người đàn ông thăm dò.
Xem kìa. Thật đáng yêu.
Rõ ràng sợ muốn chết, lại đồng ý vì hắn mà đυ.ng vào thứ dơ bẩn kia.
Bạch Thư Nhàn thở ra một tiếng, bắt được cánh tay chậm chạp của cô, một phen ấn vào chỗ đang phồng lên kia.
“Không được hối hận.”
Bàn tay to của hắn dẫn đường chỉ lối cho cô cởi bỏ đai lưng, cởi ra lớp vải phía trong, lôi kéo bàn tay đang có ý đồ lùi bước của cô, xoa nắn vào nơi đã không chờ nỗi mà bật ra, côn ŧᏂịŧ đang trướng phát đau vì du͙© vọиɠ.
Côn ŧᏂịŧ của Bạch Thư Nhàn cùng với bản thân hắn lại rất khác nhau. Bên ngoài đều là một màu tím đen, thân gậy thô to dọa người, trông còn sắp to hơn cả cổ tay nàng. Gân xanh nổi lên xung quanh, tựa như vật còn sống mà giật giật, tỏa ra mùi hương nam tính mãnh liệt.
Ực, An Sanh nuốt một ngụm nước miếng.
Thực ra là thèm.
“Uh……” Làn da chạm vào nhau trong một giây ấy, Bạch Thư Nhàn không cầm lòng được mà kêu rên ra tiếng.
Ngón tay của An Sanh cùng dươиɠ ѵậŧ của hắn chỉ có một sự tiếp xúc đơn giản, nhưng những du͙© vọиɠ nhẫn nại lâu ngày liền vì một cái chạm mà dâng lên.
Bởi vì là cô.
Chỉ là một thứ bé nhỏ không đáng để mắt, mà lại biến thành một nghi thức thần thánh.
Cô chỉ dùng một ngón tay, làm cho hắn nổi lên du͙© vọиɠ.
Cô gái tựa hồ bị thứ nóng bỏng của hắn dọa sợ, đầu ngón tay run run, thất thố mà dò hỏi: “ Tại sao… lại lớn như vậy? Có vấn đề gì sao? A Nó lại giật….Ah….”
Côn ŧᏂịŧ như nghe được sự khen ngợi mà nặng nề giật hai cái.
Hắn một phen hung hăng kéo cô xuống quỳ rạp giữa hai chân, tay hung hăng kéo cái cằm xinh đẹp của cô, cưỡng bách cô ngẩng đầu lên nhìn bản thân: “ Em có biết bản thân đang nói gì không, hửm?” Hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi để nói.
“ Về sau không biết lời nói có ý nghĩa gì thì không được nói loạn.”
Vẻ mặt ngây thơ kia lại nói những câu khiêu gợi du͙© vọиɠ như lửa, thật là muốn mạng người khác.
Hắn thật nên cho cô nhìn xem, đồ vật lớn được cô khen ngợi, có thể hay không đem cô làm đến chết đi sống lại, lại rốt cuộc có vấn đề hay không.
Bạch Thư Nhàn hít sâu mấy cái, muốn bản thân bình tĩnh lại.
“Làm theo tôi.”
Bàn tay to của hắn kéo ngón tay của cô, đi từ trên xuống dưới động vào côn ŧᏂịŧ đang cương cứng của hắn. Bình thường, hắn vốn đã rất hùng vĩ, bởi vì nghẹn lâu ngày, càng trướng to thêm vài phần. Đôi tay nhỏ của cô có lẽ còn không vòng được hết nó, bởi vậy hoạt động có chút gian nan.
“Còn có nơi này.”
Cầm cánh tay khác của cô dẫn tới phần túi tinh của bản thân, hầu kết trượt lên xuống, gợi cảm nheo đôi mắt lại: “ Sờ nó đi.”
Cô nghe lời, vào lúc hắn thử buông tay ra vẫn tiếp tục học theo động tác mà chuyển động.
“Học được rồi?” Hắn ôn nhu sờ mái tóc của cô, nhìn cô gái nhỏ vì làm hắn thoải mái, mà biểu tình hết sức chuyên chú, nội tâm càng được thỏa mãn hơn so với tìиɧ ɖu͙©.
Hắn cong lưng xuống, mê muội hôn lêи đỉиɦ đầu của cô, trán rồi đến đôi mắt, một đường xuống dưới, cuối cùng chạm đến cánh môi mỹ miều của cô. Động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, không bị tìиɧ ɖu͙© làm mất đi lý trí, đối với hắn, cô gái này luôn làm hắn không tiếc ôn nhu mà tiến tới.
Nhưng giờ phút này An Sanh lại nghĩ là: Xì, dùng tay sờ dươиɠ ѵậŧ lại sờ mó tôi?
Vì thế, một bàn tay của cô như tò mò nhưng thật ra là đùa dai mà sờ lên bao qυყ đầυ mẫn cảm của hắn, mấy ngón tay ở những điểm mẫn cảm như vô tình mà lướt qua, ngón tay cái ấn vào phần đỉnh đang tiết dịch kia, xoay quanh rồi lại bóp.
“Ugh ——”
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cùng với những động tác đánh bừa mới nãy của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Côn ŧᏂịŧ vốn dĩ đã nhẫn nại lâu lắm rồi, đột nhiên bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy căn bản không kiên trì được lâu, nặng nề mà run lên vài cái, liền từng đợt từng đợt mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c.
Bạch Thư Nhàn không kịp phòng bị, chỉ kịp đem côn ŧᏂịŧ của bản thân đang đối diện với cô kéo ra, vô lực ngã ra sau sô pha.
Vừa rồi chỉ qua một cái chợp mắt, hắn giống như không có không khí để thở, chờ đến khi du͙© vọиɠ phun trào mới thật sâu hít thở mấy cái, giảm bớt cảm giác tê dại choáng váng kia.
Đợt phóng thích kia qua đi, cả người lạnh lẽo như rơi xuống địa ngục hư không. An Sanh chỉ mới dùng tay không ngờ lại làm hắn như lên thiên đường.
Cảm nhân được giữa háng lại một lần nữa nổi lên du͙© vọиɠ, hắn không dấu vết nhíu mày, quyết định nhẫn nại.
Sợ làm cô sợ.
Hắn tính toán định đứng dậy, đem thứ kia nhét vào trong quần, lại cảm thấy thân dưới có cảm giác gì đó khác thường.
Có cái gì đó mềm mại ướŧ áŧ đang chuyển động, nhẹ nhàng đυ.ng vào bao qυყ đầυ mẫn cảm của hắn.
Hắn cúi đầu liền thấy cô gái giờ phút này đang ngoan ngoãn quỳ gối giữa hai chân của hắn, hai bàn tay nhỏ hư hư nắm lấy, vươn cái lưỡi nhỏ phấn nộn ra cùng với chó giống nhau mà liếʍ láp thứ đó của hắn.
Tình cảnh này làm hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ hồ muốn ngất đi: “Tê —— Em không cần……ugh!”
Đôi mắt cô trong trẻo nhìn chăm chú, cái miệng đang phồng lên, đem toàn bộ qυყ đầυ của hắn nhét vào trong miệng.
Bạch Thư Nhàn đầu óc ong ong nổ vang lên, hắn hốt hoảng nhìn xuống, đầu của cô gái hơi nghiêng, nhìn hắn rồi lộ ra một vẻ đáng yêu tự đắc cười nói:
“Anh xem, bọn họ đã dạy em nha, em làm cho ~”
Sau đó, hắn thấy bàn tay chính mình vươn tay, hung hăng nắm lấy gáy của nàng, nhỏ bé lại thằng tắp, một đường đâm nam căn của mình vào trong miệng của cô.
Là em câu dẫn người khác trước.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Editor: Tiểu Dã