Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 71

Lão Trịnh phục hồi tinh thần lại, cười khan nói: “Tiểu thư Đan Niên làm cái gì vậy a, chuyển ra ngoài thì ngài và Nhị phu nhân ở đâu a? Nhị gia và A Ngọc thiếu gia sắp trở lại rồi, Đại bá mẫu biết giải thích với bọn họ thế nào a?”

Đan Niên nghĩ đến mình sắp được chuyển ra ngoài, tâm tình rất tốt, không muốn lại nhiều lời với lão Trịnh, “Ngươi không cần quan tâm chuyện này. Nếu Đại bá mẫu thực sự từng suy xét đến việc phải giải thích với phụ huynh ta thế nào, thì đã không làm ra loại chuyện khi dễ người khác bẩn thỉu như vây, vô duyên vô cớ khiến người ta xem thường! Ngươi đem lời của ta chuyển đến cho Đại bá mẫu là được, ta và nương của ta có thế nào cũng không dám làm phiền các ngươi.” Dứt lời liền khoát tay, bảo lão Trịnh đi trở về.

Lão Trịnh tâm tình vạn phần phức tạp cầm chìa khóa chạy lấy người, vừa đánh xe vừa lắc đầu thở dài, mỗi lần lão tới nhà Nhị gia liền không có chuyện tốt. Lão giờ như Trư Bát Giới, từ trong đến ngoài đều không được lòng người, lúc trở về mà nói chuyện này cho Đại gia và Đại phu nhân nghe, khẳng định lại bị trách móc một trận.

Lão Trịnh vừa rời đi không lâu, Tiểu Thạch và Phùng chưởng quầy liền vội vàng đánh xe đến, giúp đỡ các nàng đem hành lý lên xe ngựa. Tuệ Nương và Đan Niên khóa cửa xong liền lên xe ngựa, Đan Niên vén mành lên, nhìn thoáng qua lần cuối căn nhà mình đã ở suốt một tháng, khe khẽ thở dài một hơi, buông mành xuống.

Ngồi đối diện trong xe, Tuệ Nương có chút lo lắng nhìn nàng, Đan Niên mỉm cười, ngồi qua bên cạnh Tuệ Nương, ôm cánh tay Tuệ Nương, đầu gối lên vai Tuệ Nương làm nũng. Tuệ Nương an ủi Đan Niên: “Đan Niên, con yên tâm, cha con không ở nhà, nương dù có liều mạng, cũng sẽ không để bọn họ đưa con đi làm thϊếp cho cái tên con cháu gì đó của lão Ung Quốc Công!”

Đan Niên á khẩu không cười nổi, nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói: “Nương, con đương nhiên tin. Chúng ta nhất định phải sống thật tốt, chờ cha và ca ca trở về.” Tựa vào trên người Tuệ Nương, nghe tiếng tim đập hữu lực của Tuệ Nương, Đan Niên cảm thấy thật an tâm, phụ thân và ca ca đã bình an, chỉ còn chờ bọn họ trở lại.

Nàng cả đời này không còn cầu mong gì, chỉ mong người một nhà bình an, vì thế, cho dù phải dùng cả tính mệnh, nàng cũng không hối tiếc.

Ở đầu kia kinh thành, trong phủ Thẩm Đại gia, Thẩm Lập Phi cảm thấy thật nhức đầu, vứt bỏ phong thái quân tử nho nhã lễ độ ngày thường, quăng chén trà xuống đất, làm hoen ố một mảng lớn trên tấm thảm nhung đỏ thẫm quý giá, thở hồng hộc chỉ vào Thẩm Đại phu nhân và Thẩm Đan Hà vẫn đang cúi đầu, mắng: “Các ngươi, các ngươi thật sự là không có đầu óc!”

Thẩm Đan Hà từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phụ thân răn dạy như vậy bao giờ, trong lòng ủy khuất hết sức, siết chặt khăn tay, không lên tiếng. Thẩm Đại phu nhân đứng ở bên cạnh nàng, hai mẹ con cứ cùng đứng im như vậy.

“Tướng công, việc này là thϊếp suy xét không chu toàn, tướng công chớ để trách móc nặng nề Hà Nhi.” Sau một lúc lâu, Thẩm Đại phu nhân gian nan nặn ra một câu nói.

Thẩm Lập Phi nhìn người thê tử đã nhiều năm làm lụng vất vả vì cái nhà này, thở dài một hơi, bày ra một khuôn mặt ôn hòa, cười nói với Thẩm Đại phu nhân, “Ngày hôm nay đã vất vả cho ngươi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, ta muốn nói mấy câu với nữ nhi.”

Một câu nói khiến Thẩm Đại phu nhân vui mừng dị thường, nhất thời cái gì ủy khuất cũng lên đến chín từng mây. Thẩm Đại phu nhân nắm lấy tay Thẩm Đan Hà, ý bảo nàng đừng cãi lại phụ thân, rồi vịn tay nha hoàn, tâm tình rất tốt trở về viện của mình.

Thừa lại Thẩm Đan Hà đối diện với phụ thân, Thẩm Lập Phi nhìn đứa con gái xinh đẹp nhã nhặn của mình, thấy trên mặt con vẫn còn có vẻ không phục, ôn hòa hỏi, “Đan Hà, con có biết con sai ở chỗ nào không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Thẩm Đan Hà giương lên, vừa kiêu ngạo vừa quật cường nói: “Nữ nhi không có sai! Thẩm Đan Niên kia bất quá là một nha đầu lớn lên ở nông thôn, đừng nói là hôm nay cho ả một cái cảnh cáo, cho dù con có bạt tai ả trước mặt mọi người, lại có thể thế nào? Con hôm nay không trấn trụ ả, đợi ngày sau đến phủ Quốc Công, ả nếu nảy ra ý tưởng không an phận, đến lúc đó chỉ sợ là một phiền toái khó giải quyết!”

Thẩm Lập Phi thở dài một hơi, nói tiếp: “Vậy còn chuyện trả ngọc bội cho Bạch công tử thì sao? Việc này, con ngay cả nói cho nương của con cũng không, sao lại tự tiện làm quyết định?”

Nhắc đến Bạch công tử, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Thẩm Đan Hà liền thoáng hiện một chút đỏ ửng, ngữ khí lại vẫn quật cường như cũ: “Hắn là vị hôn phu tương lai của nữ nhi! Nữ nhi là chủ mẫu tương lai của nhà hắn.”

Thẩm Lập Phi hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Thẩm Đan Hà, ông lại thở dài, vỗ vỗ vai Thẩm Đan Hà, “Đan Hà, phụ thân biết, con tính tình cao ngạo, bộ dạng xinh đẹp, tài ba lại cao, còn có người tặng cho con danh hiệu “Tài nữ đệ nhất kinh thành”.” Nói tới đây, thần sắc Thẩm Đan Hà không ức chế nổi từng trận vui sướиɠ kiêu ngạo.

Thẩm Lập Phi đem biểu tình của Thẩm Đan Hà thu hết vào trong mắt, chuyển đề tài, “Con bây giờ tuổi còn trẻ, cảm thấy danh hiệu tài nữ đệ nhất kinh thành kia là không gì sánh nổi, cảm thấy trong số các khuê tú ở kinh thành cũng chỉ có con mới xứng đôi Bạch Đại công tử. Nhưng chờ qua mười mấy năm sau, khi con trưởng thành, con sẽ phát hiện, đệ nhất tài nữ này nọ, đều là hư danh, không mang đến cho con một thứ thực chất gì, thậm chí không bằng con có một người họ hàng xa giàu có đương quyền. Thẩm gia chúng ta là từ đời ông nội của con mới đến kinh thành cắm rễ. Ông nội con thi đậu tiến sĩ, dựa vào quan hệ của nhà mẹ đẻ bà nội con để được nhận chức ở kinh thành. Nhưng nhà bà nội con gia cũng tuyệt không tính là hào môn đại gia, chúng ta ngoại trừ có một thân thích là chủ mẫu của Bạch gia nhị phòng, có thể nói là không hề căn cơ.

Phụ thân có thể đi đến ngày hôm nay, không có một ngày là không phải cẩn thận như bước trên băng mỏng, đã ăn bao nhiêu khổ, vướng chân bao nhiêu đường vòng, chỉ có phụ thân tự mình biết. Thẩm gia có thể đồng ý kết thân với Bạch gia, đó là phụ thân đã dùng rất nhiều món nợ nhân tình mới đổi được. Nhưng Bạch gia này khôn khéo hết sức, chỉ là đáp ứng bằng miệng mà thôi. Mặc dù ai trong kinh thành cũng biết con là nàng dâu chưa vào cửa của Bạch gia, nhưng cũng là không hôn thư, không sính lễ, nếu Bạch gia đổi ý, con chính là chuyện chê cười lớn nhất trăm năm qua trong kinh thành!”

Một câu nói phảng phất như sấm sét giữa trời quang giáng xuống đầu Thẩm Đan Hà. Thẩm Đan Hà giật mình đến nói không ra lời, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Sẽ không, làm sao có thể, ngoại trừ con…”

Thẩm Lập Phi có chút đau lòng nhìn nữ nhi thất thố, lắc lắc đầu nói: “Trừ con ra, trừ con ra còn có vô số nữ nhi là hậu duệ quý tộc chờ gả cho Bạch công tử. Bạch công tử kia, từ nhỏ chính là lớn lên trong chúng tinh phủng nguyệt, nói ra thì có chút đại bất kính, chứ ngay cả địa vị của hoàng tử đều so ra kém Bạch công tử. Hắn là người kiêu ngạo như vậy, con lại hành động như vậy, sao có thể không khiến hắn tức giận?”

Thẩm Đan Hà ngập ngừng nói: “Nữ nhi chỉ là không nhịn được khi thấy hắn và nữ tử khác… Hơn nữa, là ai cũng không thể là ả nha đầu nhà quê kia, dung mạo không bằng con, lại không biết chữ, này… này… quả thực là nhục nhã nữ nhi…” Giọng nói Thẩm Đan Hà lúc này đã có chút nức nở khóc.

Thẩm Lập Phi vỗ vỗ vai Thẩm Đan Hà, an ủi: “Đan Hà, tương lai con sẽ là chủ mẫu của phủ Ung Quốc Công, một chút khí độ như vậy sao lại không thể có? Nam nhân nào mà không tam thê tứ thϊếp, Bạch công tử lại là thế tử, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu người thϊếp có thân phận tôn quý. Nếu con ngay cả một nha đầu nhà quê cũng không thể dễ dàng tha thứ, sao có thể oanh oanh yến yến sau này của hắn! Ca ca của con, ai… ca ca của con lại không nên thân, tương lai khi phụ thân mất, con không có thể huynh đệ nào để dựa vào, lại không hiền lành rộng lượng, làm sao có thể đứng vững trong phủ Ung Quốc Công. Lời này mẹ con đã nói với con, phụ thân hôm nay lại nhắc lại cho con một lần nữa, sau này không được phép tái phạm nữa.”

Thẩm Đan Hà khóc ngã vào lòng Thẩm Lập Phi, “Cha, con cũng biết, con đều hiểu, ca ca là như vậy, Thẩm gia phải dựa vào con. Mà con chính là trong lòng không thoải mái, trong lòng khó chịu, con rất thích Bạch công tử, từ lần đầu tiên thấy hắn, con đã thích hắn. Khi con biết nhà bọn họ định hôn ước với nhà chúng ta, con đã cao hứng đến không ngủ được mấy đêm liền, cái gì đều không để ý. Con nghĩ, toàn bộ kinh thành này cũng chỉ có con mới có thể xứng đôi với Bạch công tử. Mà con vừa nghĩ đến có nữ nhân khác đến chia sẻ hắn, lòng con liền khó chịu như bị dao cắt…”

Thẩm Lập Phi bất đắc dĩ vỗ vỗ Thẩm Đan Hà, cho dù Thẩm Đan Hà trí tuệ hơn người, nói đến cùng, cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười sáu, mười bảy tuổi, từ nhỏ được ông và phu nhân cưng chiều, chuyện tranh đấu trong đại gia tộc đối với nàng mà nói, còn quá sớm, quá tàn khốc.

“Hôm kia có người tặng cho phụ thân một đầu bếp, nghe nói là biết đem cánh hoa vào đến trong bánh, vừa ăn ngon lại vừa đẹp. Lát nữa con tìm nương của con, bảo đầu bếp chuẩn bị vài món bánh ngọt, sáng ngày mai đem đến phủ Ung Quốc Công, coi như là nói xin lỗi.” Thẩm Lập Phi dặn dò, Thẩm Đan Hà nức nở gật đầu.

Thẩm Lập Phi thấy Thẩm Đan Hà vẫn còn thương tâm nức nở, cũng có chút phiền chán, thấy có quản sự đang đứng chờ ngoài cửa, giống như có việc phải báo, liền khoát tay bảo Thẩm Đan Hà trở về.

Số của ông sao lại khổ thế này, trưởng tử thì không tiền đồ, đích nữ thì nhìn có vẻ khôn khéo, trên thực tế vẫn là một nữ nhân không có kiến thức. Năm đó nếu hắn có thể gặp được một chút kỳ ngộ, thì đã quyết không cưới Vu thị. Nữ nhân xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, quả nhiên chỉ có thể sinh ra một đám con phá sản.

Quản sự do dự hồi lâu, thấy sắc mặt Thẩm Đại gia âm tình bất định, nhất thời cũng không dám tiến vào, sợ gặp rủi ro. Thẩm Đại gia thấy quản sự cứ lò dò đứng ở ngoài, đã sớm không nhịn được, mắng, “Có chuyện gì? Còn chưa mau vào nói!”

Quản sự cuống quýt vào phòng, hành lễ xong, nhỏ giọng nói, “Đại gia, Đại phu nhân phái lão Trịnh đến gặp tiểu thư Đan Niên, hiện tại đã trở lại.”

“Hửm, nói thế nào?” Thẩm Đại gia dùng khóe mắt nhìn quản sự.

Quản sự cắn răng một cái, hạ quyết tâm, lão Trịnh kia thật quá không phúc hậu, nói chuyện đó với hắn xong liền nói mình đau bụng, nằng nặc đòi đi xem đại phu gấp, cứ thế vội vã bỏ chạy, ném cái chuyện xấu phỏng tay này lại cho hắn.

“Hồi bẩm Đại gia, nhà nhị phòng bên kia, nhà nhị phòng đã dọn đi rồi…” Quản sự không muốn nghĩ nữa, gấp rút nói ra một hơi, nhưng đợi hồi lâu vẫn không nghe trả lời, vụиɠ ŧяộʍ giương mắt nhìn nhìn Đại gia, thấy Đại gia mặt không chút thay đổi nhìn hắn, liền hoảng sợ lập tức cúi đầu.

“Ngươi đi xuống đi, muốn dọn đi liền thì cứ việc dọn đi, chờ Nhị đệ trở về lại giải thích, đều là thân thích một nhà, sẽ không vì loại việc nhỏ hiểu lầm này mà tổn thương hòa khí.” Thật lâu sau, Thẩm Đại gia lên tiếng, quản sự thế này mới vội vàng vâng lệnh, khom người hành lễ rời đi.

Thẩm Đại gia đau đầu tựa vào sạp, một người hai người đều không để ông bớt lo, con trai con gái của Nhị đệ, người người đều không phải kẻ dễ bắt nạt. Nếu Thẩm Đan Niên kia đúng như lời phu nhân và Đan Hà nói, có ý không an phận như vậy, tuổi còn trẻ đã định thông đồng Bạch đại công tử, vậy thật đúng là một phiền toái khó giải quyết.

So với các chủ nhân Thẩm gia đại trạch ai cũng có mưu đồ riêng, tâm sự nặng nề, chỗ Đan Niên bên này thì vui vẻ hơn nhiều, nàng và Tuệ Nương vội vàng sửa soạn nhà mới, tuy rằng nhà không phải của mình, nhưng thế nào cũng cảm thấy thoải mái hơn so với ăn nhờ ở đậu.