Lát sau, Từ Tán và Lam Thiên Nhiên tập hợp lại với những người khác.
Đường Cư nắc lại chuyện cũ: “Hai người vừa làm gì thế, xem chỉ tay?”
“Đúng, tôi đang dạy cậu ấy cách làm thế nào để bịp người khác theo đúng phong cách của thầy bói.” Từ Tán cười đáp.
Lam Thiên Nhiên: “…” Đúng, bây giờ cậu đang bịp người ta còn gì.
Đường Cư cười nheo mắt: “Hở? Thế dạy chúng tôi luôn đi?”
“Nói cái gì chứ… để kể mấy chiêu lừa mà tôi từng nghe nói nhé.” Từ Tán cố ý bỏ qua chuyện xem chỉ tay. Anh nói tiếp: “Lừa gạt và gϊếŧ người thật ra rất giống nhau, gϊếŧ một người là tội, sát hại vạn người lại thành vua, gϊếŧ vạn vạn người sẽ được tôn xưng thành vua của các vị vua, lừa đảo cũng thế.”
Anh dùng lời mở đầu này để làm mọi người chấn động, sau đó bắt đầu kể về những chiêu trò của bọn lừa đảo. Ví dụ như dùng giá thấp mua nhà để lừa tiền; “tân trang” người bình thường thành “chuyên gia nổi tiếng”, sau đó lừa lấy tiền phí tư vấn của những người lắm tiền nhẹ dạ; dùng hình thức đa cấp để xây dựng cách công ty chuyên về giáo dục theo kiểu bình mới rượu cũ trên khắp cả nước.
Nhóm của Lam Thiên Nhiên là người làm ăn đàng hoàng, dù có từng nghe nói đến những chiêu lừa này, hoặc đúng hơn là các hạng mục kinh doanh này, thì cũng chưa bao giờ nghiên cứu cụ thể về phương thức hoạt động bên trong. Bây giờ, Từ Tán nói rõ những điểm mấu chốt ra, họ liền vô thức tập trung tinh thần mà nghe.
…
Đêm xuống, mọi người ăn no uống say nói chuyện đủ rồi, đã đến giờ ra về.
Tống Mẫn Mẫn không đi cùng Lam Thiên Nhiên nữa, mà lên xe của Đường Cư, bởi vì tiện đường hơn.
Đường Cư dẫn đầu rời khỏi sân sau, anh ta nhìn vào kính chiếu hậu, thấy không có xe nào đi theo mình.
“Sao mấy người đó chậm thế?”
“Chắc là cái kỹ năng lái xe của Bồi Lâm chặn đường Thiên Nhiên mất rồi.”
“Có thể.” Đường Cư nói: “Mà này, mấy vụ lừa đảo mà Từ Tán kể đấy, anh ta từng tham dự vào mấy cái nhỉ?”
“Anh ta tham dự vào làm gì, có thời gian thì làm ăn chân chính không hơn sao?”
“Em không thấy anh ta kể cứ như đã tự mình ra trận à?”
“Không.” Tống Mẫn Mẫn đáp: “Theo em, nếu anh ta đã từng làm thật thì sẽ không dùng nó làm đề tài tán gẫu đâu.”
“Cũng phải. Mấy vụ anh ta kể quy mô còn nhỏ, muốn lừa thì phải chơi lớn, nhưng kiểu của Tài chính Tụ Hâm ấy, một lần nuốt cả 60-70 tỷ.”
Tống Mẫn Mẫn cười: “Cho đã ghiền một lần rồi chết?”
Trong mắt họ, Tài chính Tụ Hâm là một cú lừa khổng lồ, nhìn thì hào quang chói lóa, nhưng sớm muộn gì cũng đổ nát.
“Người chết vì tiền mà, từ xưa đến nay đã có câu danh ngôn này rồi.” Đường Cư đột nhiên nhớ đến một việc: “Tài chính Tụ Hâm thành lập khoảng sáu năm trước, tổng công ty nằm ở Nhã Châu, Từ Tán sáu năm trước cũng đang ở Nhã Châu, hình như anh ta còn quen Lưu Kim…”
Tống Mẫn Mẫn: “Anh nghi Từ Tán tham gia vận hành Tài chính Tụ Hâm à?”
“Anh không nói thế nhé. Nhưng em không thấy anh ta rất thần bí à? Trước khi xây dựng Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng, anh ta đã kiếm được nhiều tiền ở Nhã Châu rồi, nhưng lại rất kín tiếng, gần như không lộ diện trước mặt người khác bao giờ. Người bình thường có cần phải thận trọng thế không?”
Tống Mẫn Mẫn cảm thấy Từ Tán như vậy có khả năng là do cha của mình, nhưng việc này thì không tiện nói với Đường Cư. Cô hỏi: “Nếu anh ta có tham gia trong Tài chính Tụ Hâm, sau này sẽ ra sao?”
Đường Cư: “Khó nói lắm, phải xem anh ta tham dự vào bao nhiêu.”
“Hy vọng là do anh nghĩ nhiều…” Tống Mẫn Mẫn thở dài, “Thiên Nhiên rất quan tâm đến anh ta.”
“Ừ, có thể thấy được.”
–
Trên xe của Lam Thiên Nhiên, Từ Tán ngồi ghế lái.
“Xe của Tống Mẫn Mẫn đi nhanh quá, không thấy đâu nữa rồi.”
“Đường Cư lái xe khá nhanh.” Lam Thiên Nhiên nói: “Tôi thấy cậu cũng thuộc loại lái nhanh.”
Từ Tán vội nhìn xuống đồng hồ tốc độ, không nhanh mà, bèn hỏi: “Sao cậu lại thấy thế?”
Lam Thiên Nhiên: “Lần trước ngồi xe cậu, cậu lái rất nhanh.”
Từ Tán: “…Vậy sao?”
Lam Thiên Nhiên: “Còn lần đầu tiên đến công ty cậu, trên đường có thấy xe cậu, hình như còn va quẹt với xe người khác?”
Lần này thì Từ Tán không ngại: “Đó là lỗi của đối phương.”
“Xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi.” Lam Thiên Nhiên lập tức nhận sai.
Từ Tán: “Không sao. Tôi lái xe rất vững, sau này cậu ngồi nhiều thì sẽ biết.”
“À.” Lam Thiên Nhiên cười.
Từ Tán nhìn anh, tìm một đề tài khác: “Hỏi cậu chuyện này, chiều nay tôi nói là Lão Triệu không sao, vì sao cậu lại nói không sao thì tốt?”
Lam Thiên Nhiên do dự: “…Không nên nói thế sao?”
Từ Tán: “Không phải, nhưng cậu lặp lại thêm một lần, cho nên tôi thấy chắc chắn phải có câu chuyện gì đó, nên mới hỏi cậu.”
Lam Thiên Nhiên nhìn ra ngoài cửa: “Trước khi tôi chuyển đến Nam Am, gia đình một người bạn học gặp hỏa hoạn rất nghiêm trọng, cha mẹ đều gặp nạn, cậu ta ở lại trường nên không sao, khi tôi biết thì nói tốt quá…” Anh dừng lại, không kể tiếp nữa.
Từ Tán: “Cậu ta không sao là tốt, nhưng mà sao chứ?”
Lam Thiên Nhiên quay lại nhìn anh.
Từ Tán: “Sao thế?”
Lam Thiên Nhiên: “Người khác không hiểu như vậy, bọn họ nói tôi cười trên nỗi đau của người khác, nói tôi là đồ biếи ŧɦái.”
Từ Tán vươn tay lần mò sang bên cạnh, nắm được tay Lam Thiên Nhiên: “Do họ hiểu lầm cậu.”
Hơn nữa có khả năng là cố ý hiểu lầm như thế. Con người thường dùng thủ đoạn này để loại trừ những người khác với mình.
Lam Thiên Nhiên đặt tay Từ Tán về lại bánh lái. Anh nhìn xuống tay mình, cảm thấy bị trả hàng là do người ta nghĩ lái xe bằng hai tay mới an toàn.
Lam Thiên Nhiên: “Tôi không sao, từ sau lần đó, tôi đã học được kinh nghiệm, không còn xảy ra tình trạng như vậy nữa.”
Từ Tán sửa lại đáp án: Tay mình bị trả hàng không liên quan đến lái xe an toàn, là do Lam Thiên Nhiên không cần được an ủi nữa.
Từ Tán đổi chiến lược khác, nói: “Ừ, tôi cũng như vậy, không ngừng tổng kết kinh nghiệm sau thất bại, học lấy bài học, sau cùng có được thành công.”
Lam Thiên Nhiên không hiểu: “Cậu không cần chứ?”
Từ Tán có vẻ rất thuận lợi về mặt quan hệ nhân sinh.
“Cần chứ.” Từ Tán nói: “Đánh nhau cũng cần kỹ xảo, không phải lần nào tôi đánh cũng thắng đâu.”
Lam Thiên Nhiên ngây ra, sau đó bật cười.
Từ Tán lại nắm tay Lam Thiên Nhiên. Lần này người kia nắm ngược lại, nhưng lát sau vẫn đặt tay anh trở về bánh lái: “Chú ý lái xe an toàn.” Rồi thêm vào: “Cảm ơn.”
Từ Tán: “Cảm ơn gì chứ, khi tôi buồn cậu cũng sẽ an ủi tôi mà.” Anh lại nói: “Sau này cậu sẽ biết, tôi rất hay buồn. Cậu chắc chắn không thể chiếm lời từ tôi trong việc an ủi lẫn nhau đâu.”
Lam Thiên Nhiên không nén được cười, Từ Tán thật sự biết cách khiến người khác vui.
Hai người chưa cười được bao lâu thì bất ngờ nhìn thấy phía trước hình như gặp sự cố. Một chiếc xe đang ngả nghiêng bên vệ đường với tư thế không bình thường, đầu chúi xuống, đuôi hếch lên.
Lam Thiên Nhiên thốt lên: “Hình như là xe của Bồi Lâm!”
Từ Tán dừng xe lại, mở đèn nháy lên rồi cùng Lam Thiên Nhiên xuống xe kiểm tra tình trạng của xe phía trước. Phương Bồi Lâm không sao, anh ta đã ra khỏi xe, đang quỳ bên vệ đường tìm điện thoại của mình.
“Di động của tôi không biết rơi vào đâu rồi, hình như là bên ngoài xe, Thiên Nhiên cậu gọi sang cho tôi đi, tìm giúp cái.”
Lam Thiên Nhiên: “Cậu vừa lái xe vừa xem điện thoại?”
“…Sau này chắc chắn không xem nữa!”
Lam Thiên Nhiên giúp tìm di động, còn Từ Tán giúp gọi xe kéo.
“Có cần báo với nhóm Mẫn Mẫn không?” Từ Tán hỏi.
“Cứ nói đi.” Lam Thiên Nhiên đáp.
Đường Cư đã đi được một đoạn xa lại vòng trở về, Lý Ngâm Thiên và Tiểu Đào cũng chạy ra. Cả nhóm tụ lại phê bình Phương Bồi Lâm, xong đâu đấy thì đứng bên đường nuôi muỗi chờ xe kéo đến.
Tống Mẫn Mẫn gọi Từ Tán: “Kể chút chuyện nghe đi nào.”
Từ Tán cười: “Muốn nghe chuyện gì?”
Tiểu Đào: “Thêm chuyện lừa đảo đi!”
Tống Mẫn Mẫn: “Hay là thám tử tư cũng được, lúc trước người mà Bồi Lâm tìm giúp nghe nói là thám tử tư mà?”
“Chuyện gì thế?” Đường Cư cũng tò mò: “Sao còn chọc vào thám tử tư nữa?”
Lam Thiên Nhiên thay Từ Tán giải thích: “Cạnh tranh thương mại ác ý.”
Từ Tán cười, đáp: “Nghề thám tử tư cũng có rất nhiều lừa đảo. Chúng ta muốn tìm thám tử tư thì dễ, nhưng có ngườithì không biết phải tìm ở đâu…”
Tiểu Đào chen vào: “Tôi cũng không biết đi đâu tìm.”
Lý Ngâm Thiên: “Em cần thám tử tư làm gì?”
Đường Cư cười nói: “Em bảo Từ Tán tìm giúp em là được chứ gì.”
Từ Tán nói: “Việc này đơn giản, nếu ai có nhu cầu thì có thể hỏi bạn bè làm ngành luật của mình là được, họ sẽ giới thiệu đúng người chuyên nghiệp đáng tin.”
Bản thân anh chủ yếu là nhờ Triệu Hồng xử lý công việc về mặt này, khi cần thiết thì Lão Điền cũng có thể giúp được. Trừ hai người họ, anh vẫn còn những con đường khác, nhưng không đảm bảo an toàn.
Từ Tán: “Người bình thường muốn tìm thám tử tư thì sẽ lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan, nhưng đa số kết quả tìm thấy đều là lừa đảo thôi. Nếu đối phương không chịu ra gặp mặt thì đảm bảo là lừa.”
“Vì sao?” Tiểu Đào hỏi.
Từ Tán: “Không vì sao cả, chắc chắn như thế. Không cần biết cô có yêu cầu gì, bọn chúng đều sẽ nói nhận đơn hàng, đòi cô phải giao tiền đặt cọc trước. Một khi cô chuyển tiền là đã trúng kế, bọn chúng chỉ nhận tiền chứ không làm việc, bởi vì không có năng lực chuyên môn trong ngành này.”
“Vậy thì tôi gọi cảnh sát!”
“Số điện thoại và thẻ ngân hàng của chúng không đăng ký bằng chứng minh thư, mà là thẻ mua từ chợ đen, cảnh sát muốn tìm cũng khó.”
“…À.”
Mọi người nói về thám tử tư xong thì lại chuyển sang chủ đề vệ sĩ, một bên là để theo dõi người khác, bên kia là bảo vệ, nhưng vẫn là có liên quan đến nhau.
Đường Cư: “Cũng chỉ có Thiên Nhiên mới cần vệ sĩ nhỉ, chúng ta còn chưa đến mức độ ấy.”
Phương Bồi Lâm: “Tôi cảm thấy một người có cần vệ sĩ không thì không hẳn xem có bao nhiêu tiền, mà phải xem hoàn cảnh xung quanh phức tạp đến đâu.”
“Nhà Thiên Nhiên đã rất…” Đường Cư nói được nửa câu thì thôi, sửa thành: “Nói chung thì trong nước vẫn khá an toàn, cái gì cũng bị cấm cả, hải quan cũng nghiêm, máy quay giám sát nhiều, thường sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Từ Tán thì không bị kéo theo, vẫn tiếp tục nghĩ vế đầu tiên từ “nhà Thiên Nhiên” trở đi.
Nhà họ Lam giàu có lại đông đúc, quan hệ phức tạp. Ông nội Lam Thiên Nhiên nằm trong số những người giàu lên sớm nhất, lấy ba đời vợ, nghe nói còn có vô số “hồng nhan tri kỷ”, cho nên con cái đông đúc, cháu chắt đầy đàn.
Xét theo việc Lam Thiên Nhiên bị ném đến Nam Am học cấp ba thì thấy anh không được coi trọng lắm. Nhưng lại có lời đồn rằng sau này anh bán công ty của mình là vì khi ấy vòng quay vốn của nhà họ Lam gặp vấn đề, cần cấp cứu. Không biết việc này có thật hay không; nếu đúng thì có nghĩa là quan hệ giữa anh và đại gia đình kia không quá tệ; nếu không đúng thì vì sao anh phải bán công ty? Ban đầu nếu anh không bán, bây giờ đã trở thành bá chủ một phương trong ngành internet rồi. Tập đoàn Hiển Thế đã mua lại công ty đó, cũng dựa vào nghiệp vụ của nó để đứng vững trên vị trí ông lớn của ngành.
Thật lâu sau đó, xe kéo mới đến. Cần cẩu rung lắc một chút khi kéo lên, mọi người đứng quá gần đều giật mình cùng lùi về sau. Lam Thiên Nhiên đứng ngay bên vệ đường, lùi vài bước ra sau thì lại hụt chân… Từ Tán lập tức giữ anh lại, vòng tay qua thắt lưng để kéo anh lên, đặt trở lại mặt đường.
Mọi người đều sững ra rồi liên tục khen ngợi Từ Tán: “Quá giỏi! Tốc độ phản ứng của anh không ai bằng!”
Từ Tán buông Lam Thiên Nhiên ra, nhìn lên nhìn xuống: “Có sao không?”
Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Không sao.”
Từ Tán cúi người xuống phủi đi đất dính lên quần cho anh. Lam Thiên Nhiên tránh đi: “Cảm ơn, để tôi tự làm.”
Giải quyết sự cố xong, mọi người ai về nhà nấy. Từ Tán vẫn đi cùng Lam Thiên Nhiên. Lên xe rồi, anh không lập tức khởi động xe mà hỏi: “Chân cậu vừa rồi bị thương đúng không? Để tôi xem thử.”
Lam Thiên Nhiên do dự rồi kéo ống quần lên. Bên ngoài bắp chân trái bị trầy, vết thương khoảng năm centimet, phần da bị cọ rách hẳn, dù chưa đến mức chảy máu đầm đìa, nhưng cũng đã thấm máu ra khá đáng sợ.
Lam Thiên Nhiên: “Không cần để họ biết, tôi về tự xử lý là được rồi.”
Từ Tán cau mày thật chặt: “Trên xe có thùng thuốc không?”
Lớn chừng này rồi, bản thân anh thật ra đã từng bị thương nhiều lần, nghiêm trọng hơn thế này cũng không hiếm. Vết thương ở mức này nếu nằm trên cơ thể mình thì anh chẳng thấy sao, nhưng khi nó ở trên người Lam Thiên Nhiên thì hiệu quả lại phóng đại lên gấp mười lần, khiến anh vô cùng khó chịu.
“Hình như có túi y tế.” Lam Thiên Nhiên quay đầu nhìn ra sau.
Từ Tán vội nói: “Để tôi, cậu ngồi yên.”
Trên xe có túi y tế, bên trong chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc thường dùng.
Từ Tán rửa vết thương rất thuần thục, nhưng làm cho mình và làm cho người khác lại không giống nhau. Nếu là anh thì cứ nhắm mắt làm luôn cho qua chuyện, nhưng với Lam Thiên Nhiên, anh lại không nhịn được quan sát vẻ mặt của người ta. Cũng may là Lam Thiên Nhiên không lộ ra vẻ mặt đau đớn rõ ràng, nếu không thì lẽ anh không dám làm tiếp.
Xong đâu đấy, Từ Tán nói: “Xin lỗi, có lẽ là vì tôi kéo cậu nên mới bị trầy thế này.”
Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Nếu cậu không kéo tôi lên, ngã xuống chắc chắn bị thương nặng hơn thế này.”
Từ Tán không đi lấy xe mình, mà đưa thẳng Lam Thiên Nhiên về nhà.
“Trong nhà cậu còn ai nữa không?”
“Không có.”
“Thế cho tôi ngủ tạm một đêm đi.” Từ Tán cười: “Cậu xem, tối lắm rồi, tôi lại không có xe.”
Lam Thiên Nhiên muốn giải quyết vấn đề “không có xe” theo quán tính logic: “Cậu có thể lái xe của tôi…”
Từ Tán ngắt lời: “Cái chính là tôi mệt rồi.”
Lam Thiên Nhiên: “À.”
Hai người vào phòng khách, Lam Thiên Nhiên mới nghĩ ra: “Cậu ở lại là vì tôi bị thương?”
Từ Tán cười: “Không, tôi vốn đã định ở lại.”
Lam Thiên Nhiên thấy buồn cười vì sự hài hước của Từ Tán, nhưng vẫn nói: “Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao cả, cậu không cần phải ở lại.”
“Nếu cậu không ngại thì tôi muốn ở lại.” Từ Tán nhìn về phía sô pha: “Dù sao thì cậu cũng từng ngủ sô pha của tôi, bây giờ để tôi ngủ lại.”
“Không cần, chỗ tôi có phòng ngủ cho khách.”
“Được, cảm ơn.”
“…” Lam Thiên Nhiên không hiểu sao khi thấy mọi việc đã được quyết định