Romanica

Chương 18: Những bức tranh tối màu

Khối thịt thừa chưa bao giờ dễ dàng buông tha cho em. Trung bình một người đàn ông bình thường có thể "giữ đạn" của họ trong tầm năm đến bảy phút, lý tưởng hơn nữa sẽ nằm ở khoảng từ bảy đến mười lăm phút vậy và đã hơn một phần tư giờ và gã Pasteur này vẫn chưa chịu để đạn rời nòng làm em bị đẩy mệt nhoài trên ghế. Vài ba lần thỏa mãn khiến đường hầm nhỏ trở nên khô khốc hơn vì vậy mà hắn bắt cô bé của em nốc cả đống gel bôi trơn để tiếp tục "tìm đường lêи đỉиɦ".

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cuối cùng hắn chạm đến cực khoái và ôm em than nhẹ. Đêm giáng sinh năm nay trôi qua chẳng an lành mà đầy ắp nhục cảm giữa hai con người tội lỗi khi vượt qua rào cản mối quan hệ cha con - một tính từ mà họ đã cùng nhau quẳng vào sọt rác và thay thế bằng danh phận tình nhân.

Ngày thứ hai, cái ngày mà hầu hết mọi người đều than vãn vì công việc bù đầu và Odio cũng không phải ngoại lệ nhưng hắn đã chẳng do dự mấy mà hủy ngay một cuộc họp sắp diễn ra sau mười lăm phút chỉ vì nhận được một tin nhắn từ tình yêu bé nhỏ Rosie. Em mời hắn đến dự một buổi triễn lãm tranh mà ở đó, một phần tư các tác phẩm là của em.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe sang trọng của quý ngài Pasteur đã đến với khu triễn lãm lớn, hắn không phiền nếu em có bận nên chẳng thể tiếp hắn. Chân dài bước vào trong cùng đôi giày đen bóng, theo như chỉ dẫn, tranh của em được đặt ở giữa khối nhà lớn này và hắn quyết định đến đó sau khi đã chiêm ngưỡng một vài bức họa khác trên dãy hành lang dẫn đến nơi trưng bày tác phẩm của cô tiểu thư nhỏ nhà hắn.

Không thể nói rằng một doanh nhân thành đạt với cái đầu lạnh thì làm sao biết cách thưởng thức nghệ thuật... Odio hoàn toàn rất biết nhìn ngắm và suy ngẫm ý nghĩa của một vài bức tranh khiến hắn chú ý - như một thú vui tao nhã. Một vài người đi ngang qua nhìn hắn, họ cười nói gì đó với nhau, mọi chuyện dần bất thường hơn khi số người kì lạ ấy tăng thêm làm hắn phải di chuyển đi tiếp.

Cuối cùng hắn đến được với phòng tranh của Rose với đầy bất ngờ và những cảm xúc khó tả khác dâng trào. Hình ảnh gã đàn ông xuất hiện khắp mọi nơi, mọi góc độ, mọi biểu cảm và dù mỗi bức tranh chỉ độc nhất các phần trên cơ thể hắn như dáng vai, đôi chân, bàn tay, ánh mắt, đôi môi....những nụ cười của hắn...những cái vuốt tóc. Các bức tranh bằng những vật liệu khác nhau, sơn dầu, màu nước, thậm chí cả tranh thêu...với màu sắc hài hòa mạnh mẽ, đôi khi trầm tĩnh và mị hoặc. Đều có một chủ đề chung, đó là quý ngài Odio Pasteur.

Ngạc nhiên hơn nữa là phòng này đông người hơn hẳn những nơi còn lại. Một vài người đánh giá cao bức tranh bằng những lời hoa mĩ như "sâu sắc", "truyền cảm"..., họ càng bất ngờ hơn khi biết được những tác phẩm nghệ thuật này được tạo ra bởi một thiếu nữ mười sáu tuổi và một vài lời bàn tán lấn sang cảm xúc mà tác giả đã trực tiếp truyền tải cho người xem thông qua bức tranh.

Luôn luôn là mỗi người một ý, một số cho rằng đây là biểu hiện cho trạng thái khi một thiếu nữ mới lớn phát cuồng một chàng trai đẹp và em đã mê đắm hay thậm chí ám ảnh anh ta. Một số khác có ý tưởng hay hơn về tình cảm mãnh liệt của Romanica dành cho đối tượng của em, họ nhìn vào chiều sâu của bức tranh và cái tầm nhìn ấy không hề tầm thường. Một vài tâm hồn thâm trầm còn có thể nhìn thấu em qua những gì nàng họa sĩ nhỏ thể hiện trong các tác phẩm, em khiến họ bất ngờ. Đây không hề là một tình cảm bình thường, nó táo bạo hơn những gì mà mọi người vẫn thấy. Cho đến cuối cùng, họ vẫn không thể nào tin những đường nét tinh tế ẩn giấu sự tối tăm trong suy nghĩ này là của một cô bé mười sáu tuổi, mà lại không phải là của một người phụ nữ từng trải nào cả. Một đứa trẻ đam mê một người đàn ông... Chìm nghỉm trong con người anh ta, những tâm tư thương nhớ, đắm lòng, tình cảm nhẹ nhàng nhưng l*иg vào khao khát, ham muốn và cả thõa mãn, ....dù vậy các bức tranh vẫn được đánh giá rất cao.

Hắn đứng đó bất động, ánh nhìn rải khắp hình ảnh chính mình xung quanh. Vô số cặp mắt trong phòng bắt đầu dán lên người gã Pasteur, một vài ngón tay chỉ chỏ.... Nhất thời, hắn không biết phải làm sao, vừa thấy vui nhưng lo lắng cũng chẳng kém. Vui khi thấy em đã quan sát hắn tinh tế đến cỡ nào, dành thời gian, dành tâm tư cho hắn... Lo lắng vì cái mạnh bạo của em, mang tình cảm chưa trưởng thành tuổi mười sáu với một gã đàn ông đã ngoài ba mươi ra ngoài thế giới cho dân tình dò xét... Hắn lo sợ mối quan hệ này sẽ bị phát hiện và rồi hắn sẽ phải rời xa em vì lí do nào đó như luật pháp chẳng hạn.

Trời ạ Romanica em không thể kín đáo một chút sao? Dù rằng hắn không cấm em nhưng thế này khác gì đi ăn trộm một cách hiên ngang. Rosie đã không xuất hiện ở đó nhưng em nhắn tin cho Odio mời hắn sang một căn phòng riêng khác sau khi hắn xem xong các tác phẩm của em. Quá nhiều cảm xúc lẫn lộn trong con người Odio khiến hắn chẳng còn đủ tâm tư thưởng thức tranh của em. Đế giày va chạm nền đá vang lên trong dãy hành lang, hắn đến đúng căn phòng mà em đã để lại trong tin nhắn rồi mở cửa.

"Rosie..." chỉ có mỗi mình con bé ở đó, ngồi trên bộ sa lông cùng bàn trà. Em liếc nhìn hắn nghiêng nhẹ đầu về phía ghế đối diện thay cho lời mời hắn ngồi xuống chỗ đó.

"Nhanh thật đấy, em chỉ vừa mới nhắn cho anh..."

"Rosie, em có biết làm thế này là nguy hiểm lắm không?" vội vàng ngồi xuống ghế, mặt hắn nghiêm túc không vui. Thay vì nhận được lời khen cùng cảm kích, hắn lại trách em. Rose nhỏ thoáng hụt hẫng.

"Nguy hiểm gì chứ? Chẳng ai bắt được chúng ta qua mấy bức tranh đó cả."

"Rồi sẽ như thế nào nếu họ biết danh phận của em với anh? Tin đồn sẽ lan ra ngoài và luật pháp sẽ can thiệp vào chuyện này..."

"Em sẽ không để chuyện đó xảy ra..." em chỉ muốn vươn cái tình cảm của em ra ngoài thế giới một tí và em biết mình có thể kiểm soát được giới hạn và phạm vi ảnh hưởng của nó nhưng Odio chẳng có nghĩ như em, hắn hơi tiêu cực và lo lắng...

"Bằng cách nào?" hắn mất kiên nhẫn.

"Họ có biết em là ai đâu chứ? Họ chỉ biết em là một nữ họa sĩ trẻ tuổi với cái danh họa Mia." Rose nhún vai.

"Nhưng họ biết anh...và giờ thì em đã khiến anh trở thành tâm điểm chú ý.." em không thích cái giọng làu bàu này của Odio chút nào. Hắn ôm mặt ra vẻ chán nản.

"Anh lúc nào chả được chú ý?"

"Rosie... Điều này vẫn rất nguy hiểm, anh không muốn chúng ta bị chia cắt em hiểu không? Đó là thứ khiến anh lo lắng nhất bây giờ, anh không muốn mất em..."

Cô gái nhỏ nhấc mông rời chỗ đi đến ngồi lên đùi Odio, tay vòng qua cổ hắn. Bàn tay nhỏ áp lên mặt người đàn ông.

"Chúng ta sẽ ổn mà, em kiểm soát được những việc em làm, anh đừng lo, em sẽ không để ai biết về mối quan hệ này cho đến khi em đủ tuổi kết hôn...chúng ta sẽ ở bên nhau." Romanica trấn an hắn bằng ánh mắt chân thành của em, khiến cho hắn tin tưởng và làm dịu đi nỗi lo lắng của gã đàn ông. Đôi mày hắn giãn ra, dịu dàng nhìn em rồi mỉm cười, trước khi hắn kịp nói gì đó cửa phòng đã vang lên tiếng gõ. Rose vội đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.

"Vâng..Ai đấy?"

"Thầy đây..." là Fiel - lão họa sĩ có tiếng đã kèm cặp em từ hồi bé tí, em cầm chắc danh học trò cưng trong lòng ông ta và dĩ nhiên Odio đã nhờ ông ấy giữ kín chuyện mối quan hệ cha con của em và hắn, ông ta còn biết nhiều hơn là chỉ mối quan hệ đó nhưng ai quan tâm chứ, thứ mà ông chịu để tâm là tài năng của Rosie và cùng là nghệ sĩ, ông ta chẳng bận tâm đến mấy cái tâm lí quái lạ của em - yêu thích chính bố nuôi của mình hay mấy sở thích kỳ quặc khác, Fiel nghĩ nhờ sự bất thường hỗn độn đó mà em mới có thể tạo ra những tác phẩm mang dấu ấn đặc trưng đậm đà như vậy. Huống hồ chi đôi khi bản thân ông ta cũng mang tâm lí quái gở chẳng giống người bình thường nhưng trên hết, chính cái sự không bình thường ấy là mấu chốt để ông tạo ra các tác phẩm để đời.

"Mời vào ạ." họa sĩ Fiel bước vào trong ngồi xuống cạnh Odio, đối diện với em.

"Có một quý bà đã hỏi mua toàn bộ các tác phẩm của con."

"Ai ạ?" em tự hỏi chẳng lẽ Odio có fan cuồng à? Em làm toàn là về hắn...

"Goezalie Morel, một nữ doanh nhân thành đạt. Vậy ý em thế nào?"

"Em không bán."

"Tại sao?"

"Em không bán rẻ Odio."

"Cô ta ra giá rất cao đấy."

"Dù vậy em vẫn không bán."

"Được rồi, thầy sẽ nói lại với cô ấy."

Bộ tác phẩm lần này của em chỉ mang tính chất trưng bày và cho Odio thấy được tình cảm của bản thân em. Không ngờ lại có người muốn mua nó, lại còn là phụ nữ..chắc là người yêu thích Odio.. Em quay trở lại với Odio khi Fiel đã ra ngoài. Sắc mặt hắn đanh lại, một biểu hiện hiếm thấy ở gã đàn ông của em.

"Sao vậy?"

"Không có gì."

"Thật không?"

"Ừm." rất nhanh hắn đã trở lại trạng thái ban đầu. Điều đó càng khiến em nghi ngờ.

"Nói em biết đi."

"Chỉ là anh cảm thấy vui khi em bảo rằng không bán rẻ anh." dù vậy, câu trả lời của hắn vẫn không khiến em hài lòng, nó đâu có ăn khớp với cái vẻ mặt ban nãy, Rose cũng cười cho qua, em chẳng muốn tra hỏi hắn nhiều, em sẽ để hắn tự nói, điều đó sẽ cho em thấy sự tôn trọng và tin tưởng của hắn dành cho em. Mặt khác, để hắn không nghĩ em thật lắm chuyện cho đến vài ngày sau đó khi mà điện thoại hắn run lên vì một cuộc gọi trong lúc hắn thì bận tắm. Cũng vì tính tò mò, em đến nhìn xem là ai gọi cho hắn, màn hình bật lên chữ Goezalie Morel.

Tại sao ả Morel này lại gọi cho hắn? Ả và hắn có quen biết nhau sao? Rosie hy vọng là họ quen biết bởi vì cùng là doanh nhân nhưng cái vấn đề ở đây là mấy hôm trước ả đã muốn mua hết cả "bộ tranh Odio" của em, chuyện này không bình thường chút nào. Cuộc gọi đã tắt, em còn đứng đó mãi suy ngẫm xem tại sao họ lại quen biết nhau và Goez muốn gì ở Odio. Vừa định rời đi, màn hình điện thoại tiếp tục sáng lên với dòng tin nhắn của ả.

-Ở Procope nhé, em đang đến đó.-

Ngay lập tức người em bùng lên lửa giận, hắn biết ả ta mà không nói em biết? Hôm đó mặt hắn đanh lại cũng là vì vậy...chết tiệt! Hắn đã nói dối em..

Tắm xong Odio quấn khăn ngang hông đi ra ngoài, em vẫn đang xem ti vi về chương trình yêu thích của em mỗi sáng thứ bảy. Hắn mỉm cười nhìn dáng người nhỏ bé em ngồi thẳng và tập trung chú ý vào màn hình rồi bước vào phòng kiểm tra điện thoại sau đó thay đồ. Khi ngoại hình đã tươm tất lịch sự, hắn bước ra ngoài nói với em rằng hắn có một cuộc hẹn.

"Với đối tác à?" em muốn lấy lời khai từ hắn, để xem hắn sẽ giấu em hay sẽ trung thực. Nhưng kết quả cho em lại có vẻ khá mập mờ.

"Không, với một người bạn cũ, em ở nhà ngoan nhé." nói rồi hắn hôn chụt lên trán Rosie, cưng nựng má hồng của em sau đó cất bước ra khỏi nhà.

Thật quá đáng, Rosie như muốn khè ra lửa khi thấy hắn vội vàng bước đi đến nơi hẹn hò của hắn và ả Goez, bạn cũ? Hắn nói ả là bạn cũ của hắn...cũng có thể nhưng tại sao ả lại muốn mua tranh của em? Nếu như hôm đó ả không lên tiếng mua tác phẩm của em thì đã không có chuyện em phải ngồi vò đầu bứt tóc thế này. Tại sao hắn chẳng kể gì cho em biết cả, hắn giấu che điều gì? Em rối bời, quyết định lấy điện thoại gọi cho Sophie kể hết sự tình và mong bạn ấy sẽ cho em lời khuyên nào đó có ích.

"Ừm...mình hiểu rồi, cậu chuẩn bị đi."

"Để làm gì?"

"Đi rình xem hai người đó làm gì."

"Thôi phiền cậu lắm, để mình đi là được rồi."

"Cậu đừng có mơ, không đời nào mình bỏ qua cơ hội bắt gian này đâu, càng không để anh em một mình như vậy được. Mình cho cậu mười phút để có mặt ở trường." cô ấy tắt máy ngay trước khi Rose kịp nói gì. Em không thể nào ngăn được một Sophie hết lòng vì bạn như vậy dù em rất ngại và sợ phiền bạn. Bảy giờ bốn tám em có mặt ở trường, Sophie bắt xe đến đón em và cả hai ngồi trong xe bàn bạc về kế hoạch bắt gian khiến bác tài phải nhịn cười đến méo mặt.