Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Tân Đế

Chương 42: Sẽ bỏ qua cho ngươi ( nửa chương về cặp phụ)

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Xiang Anh đã đề cử cho truyện nhé!

"Doãn Ninh, muội đứng lên trước đã." Chu Tường nâng Lý Doãn Ninh dậy.

Chu thừa tướng là cha nàng. Theo như luật, quan viên nuốt riêng nhiều bạc cứu nạn như vậy, tra ra nên chém đầu cả nhà, nàng cùng Chu Vi tránh không khỏi liên quan, chắc chắn tội chtts.

Cựu Đế cố ý bao che, gϊếŧ chết trung thần, cứu sống Chu gia.

Sau đó Chu gia phun ra chỗ bạc kia, việc này cứ thế là xong.

Cách làm Cựu Đế tuy không công bằng, nhưng Chu gia thực sự đã thiếu nợ hắn ân tình cực lớn.

Tâm tư Chu Tường xoay chuyển, do dự thật lâu, giận dữ nói: "Được, ta đáp ứng muội."

"Thật sự?" Lý Doãn Ninh vui vô cùng, lại muốn dập đầu với Chu Tường, "Cảm ơn người, chị dâu..."

"Chỉ là muội đừng ôm hy vọng quá lớn." Chu Tường giội chậu nước lạnh trước cho Lý Doãn Ninh, nhắc nhở, "Quan hệ của ta cùng Hoàng Đế không tốt đến mức như người ngoài các ngươi tưởng, hắn rất khó nói chuyện..."

"Không sao, chị dâu chịu ra mặt hỗ trợ là được." Lý Doãn Ninh không nghi ngờ lắc đầu, suy nghĩ một chút, âm thanh e sợ xin lỗi, "Chị dâu, muội không phải cố ý bức tỷ báo ân, muội thật sự không có biện pháp, ca ca từ nhỏ đã tốt với ta , ta không thể trơ mắt nhìn hắn..."

Chu Tường "Ừ" một tiếng, "Ta hiểu, muội đứng lên trước đi."

Cựu Đế vốn si mê nữ dắc, đối với cô muội muội này lại đặc biệt nuông chiều, ngoan ngoãn phục tùng, coi như là con gái yêu.

"Nếu ca ca có thể đi qua cửa ải khó khăn này, Ninh Ninh nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của chị dâu." Lý Doãn Ninh thề son sắt.

"Không cần, là Chu gia thiếu nợ nhà các người, báo ân mà thôi." Chu Tường nói, nàng kéo ống tay áo Lý Doãn Ninh, "Muội ở Vân gia tốt chứ?"

Lý Doãn Ninh phút chốc lùi tay áo về, một tay vuốt cổ tay kia, rủ mắt nói quanh co, "Hết, hết thảy... Đều tốt."

Chu Tường xem bộ dáng Lý Doãn Ninh, không có vẻ gì là cuộc sống đang diễn ra tốt đẹp. Lại nhìn cổ tay nàng che lấp, giống như là có thương tích, cảm thấy vài phần rõ ràng.

Công chúa mất nước, như là đồ chơi hầu người, công tử Vân gia cũng không thương hương tiếc ngọc.

Nàng dặn dò, "Doãn Ninh, muội hãy nghe lời của Vân công tử, gặp chuyện chớ bướng bỉnh cùng hắn." Có lẽ có thể được hắn đối xử tử tế một chút.

Lý Doãn Ninh nước mắt tràn mi, trầm thấp nghẹn ngào, "Chị dâu, muội đã biết."

*

Trên xe ngựa trở về Vân gia.

Lý Doãn Ninh quỳ gối bên chân nam tử cao lớn.

Vân Dịch chậm rì rì vén cằm Lý Doãn Ninh, ngưng mắt nhìn hai mắt nàng ửng hồng, "Khóc lóc với Trân phi rồi hả?"

"Ừm." Lý Doãn Ninh trả lời, "Trân phi nói nàng sẽ giúp ta."

"A." Vân Dịch cười xùy một tiếng, giống như khen lại giống như châm biếm, "Nàng ta đối với Lý gia các ngươi, thật sự là tình cũ khó quên."

"Trân phi ân nghĩa, Ninh Ninh thề sống chết không quên." Lý Doãn Ninh cho thấy suy nghĩ của mình. Nàng không nói với Vân Dịch, chuyện ca ca khai ân đối với Chu gia, Chu Tường trợ giúp, là vì hồi báo.

"Nhìn không ra, ngươi rất có chí khí." Vân Dịch buông tay, bình phán nói, "Mạng của ca ngươi không đáng giá nhắc tới, Hoàng Đế chỉ lo kị tính mạng cùng suy nghĩ của Trân phi. Nếu Trân phi thông suốt lộ mặt, vì ca ngươi xin tha, Hoàng Đế có thể thay đổi mệnh lệnh."

"Vậy giữa Trân phi và Hoàng Đế, có thể bởi vậy sinh ra hiềm khích hay không?" Lý Doãn Ninh chần chờ nói.

Sủng phi Tân triều vì phu quân Cựu Đế cầu xin, làm cho người ta nghĩ đến chuyện tình cũ khó quên.

"Lúc cầu Trân phi ngươi không lo lắng, lúc này băn khoăn làm gì?" Vân Dịch lạnh nhạt trào phúng nàng.

"Công tử..." Lý Doãn Ninh nằm rạp xuống hai bước, bên mặt dán trên đùi của hắn, mười phần nhu thuận.

Mặt và thân thể tiểu công chúa rất được, chỉ là tuổi còn nhỏ, khiếm khuyết đạo lí đối nhân xử thế. Vân Dịch phủ lêи đỉиɦ đầu nàng, như vuốt ve một vật sủng, nhắc đến, "Nhiệt tình mới lạ của Hoàng Đế đối với Trân phi còn chưa qua, có tức giận hơn nữa, cũng là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa."

"Ưʍ." Lý Doãn Ninh nửa hiểu.

"Tựa như lần ngươi chạy đến Tiêu Dao Hầu phủ sau lưng ta, nhìn lén ca cùng cháu nhỏ của ngươi, ta tức giận, nhưng về sau cũng không phải tha thứ cho ngươi rồi?" Vân Dịch véo bấm gương mặt trắng nõn của nàng.

"Ngươi, ngươi..." Lý Doãn Ninh chu môi, một tia ửng hồng ngượng ngùng lan từ hai má xuống cần cổ.

Nhìn công tử tuấn tú sáng ngời, trên giường lại quá nhục người, hắn... Sau khi hắn tiểu vào hoa huyệt của nàng, mới nói tha thứ.

"Ta cái gì?" Vân Dịch nhíu mày, cố ý hỏi, "Không bắn ngươi thoải mái hay sao?"

Trong cao triều bị người bắn nướ© ŧıểυ quá cảm thấy thẹn, Lý Doãn Ninh dấu mặt, "Ta không thèm nghe ngươi nói nữa!"

"Không nói." Vân Dịch tiếp lời, đè phần gáy nàng lại, dí xuống dưới háng, "Cái miệng này của ngươi, dùng để chứa đồ vật rất tốt."

"Không..." Lý Doãn Ninh mềm mại kêu lên. Đang ở trên xe ngựa đấy.

"Làm bao nhiêu lần rồi, còn xấu hổ như xử nữ." Vân Dịch giữ nàng càng chặt, vừa dỗ dành vừa áp bức, "Nghe lời, mυ'ŧ bắn ra sẽ bỏ qua cho ngươi."