Sắc mặt của Thiên Lang lập tức thay đổi, trong mắt của hắn chỉ thấy đồng tiền kia giống như phủ cả đất trời, chỉ thoáng chốc làm cho hắn có cảm giác là thiên viên địa phương!
Thiên Viên Địa Phương!
Đây chính là thương đạo thuật pháp Thẩm Vạn Tam!
Trong mắt của Thích Kế Quang hiện lên sát ý, hắn giẫm hai chân ở không trung, cơ thể to lên như một quả núi, cũng giống như một pho tượng Ma thần, rồi hắn đánh một quyền xuống!
Rầm!
Tiếng rồng gầm lên rung trời!
Một quyền đánh ra như rồng!
Mạnh mẽ vô địch, khí thế giận dữ xông thẳng lên trời phá vỡ và đè bẹp hư không, giống như vạn vật trong thiên đại đều bị một quyền này đánh tan biến tất cả!
Đánh bại! Đánh bại! Đánh bại!
Lại như có thần nhân rống to, phá vỡ thương khung!
Hai tên Đại Tông Sư nhị trọng cảnh giới của Ma tộc bị một quyền này đánh bay xa trăm trượng, trong miệng phun ra búng máu, trên cơ thể còn phát ra tiếng “răng rắc”, da thịt đều nứt nẻ rỉ ra nhiều máu tươi.
Hai tên Ma tộc kia hoảng sợ!
Mặc dù họ đã đạt cảnh giới Đại Tông Sư nhị trọng, nhưng thể chất của họ lại mạnh hơn Nhân Tộc rất nhiều, dù là Thiên Lang lão tổ đi chăng nữa, họ cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được một hai lần!
Nhưng lúc này, Thích Kế Quang chỉ cần dùng một quyền đã đánh bay hai người bọn họ rồi, mà họ còn bị thương không hề nhẹ nữa!
“Không thú vị!”
Hàn Cầm Hổ lắc đầu, trường đao trên tay cuốn lên, ánh sáng của trường đao kéo dài một đoạn rất xa, sát khí huyết sắc cũng xông lên tận trời, lập tức chém về phía tên Phó giáo chủ “Hắc Liên giáo” đạt cảnh giới Tông Sư nhị trọng và hai tên cảnh giới Đại Tông Sư nhất trọng của Ma tộc!
Mặc dù thực lực của hắn không bằng Thích Kế Quang, người giờ phút này chỉ mình hắn cũng có thể đánh lại cường giả Đại Tông Sư tam trọng!
Vì đối phó với ba người trước mặt, đối với hắn mà nói cũng không có một chút áp lực nào.
Chương Hàm cũng im lặng, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, vung trường kiếm thanh đồng lên, ánh kiếm sáng lấp lánh như một vầng viêm dương màu xanh, trùng trùng điệp điệp, đến chèn ép hai tên cảnh giới Đại Tông Sư nhất trọng cuối cùng!
Ba người Ninh Hạo Viễn đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, đứng ở đó lúng túng chẳng biết làm cái gì.
Mặc dù họ rất muốn tham gia chiến, góp sức lực của mình, nhưng đáng tiếc hình như không còn kẻ địch nào cho ba người nữa!
Họ nhìn thực lực của mọi người ở Lý phủ trước mắt quá mạnh mẽ, trong lòng họ lại nổi lên một cảm xúc phức tạp, thực lực chừng này còn mạnh mẽ hơn cả vương triều Đại Võ lúc còn thịnh vượng!
Mặc dù họ gia nhập dưới trướng của Thích Kế Quang, nhưng tới bây giờ họ vẫn không biết gì về bí mật của Lý phủ cả.
Ầm!
Đột nhiên một tiếng nổ thật lớn vang lên, ba người hoảng hốt, lập tức quay đầu nhìn lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho đông cứng lại.
Họ chỉ thấy một kiếm của Chương Hàm xé ngang trời đánh về phía một tên cường giả Đại Tông Sư, vẻ mặt hắn hung dữ giơ đại đao trong tay lên ngăn toàn bộ lực của Chương Hàm lại, nhưng ánh kiếm kia như có thể chém tất cả mọi thứ.
Theo tiếng nổ vang lên, tên cường giả Đại Tông Sư có địa vị được sùng bái ở “Hắc Liên giáo” đã hưởng hết nửa đời phú quý kia, không thể phát ra được một tiếng rêи ɾỉ, chỉ thấy trường đao trong tay của tên đó đột ngột vỡ nát, cơ thể cũng bị chém thành hai khúc!
Xá© ŧᏂịŧ rơi xuống, máu tung tóe khắp một vùng trời!
Vẻ mặt của Chương Hàm lại chẳng có chút thay đổi nào, ánh kiếm như ánh dương cháy bỏng, lóe lên ánh sáng Thanh Đồng chói mắt, những tên Đại Tông Sư vừa xông qua đây cũng dừng lại cách đó không xa mà chần chờ, một tên Đại Tông Sư khác vẻ mặt trắng bệch đánh tới!
Kiếm đầy trời, ý hủ bại tràn ngập không gian, hai nguồn ý chí này xuất hiện quấn lấy nhau rồi hòa lại phát ra màu xanh mục chói mắt, chém ngang xuống!
“Ta không cam tâm!”
Sắc mặt của tên Đại Tông Sư kia hung dữ giống như lệ quỷ, trong mắt hắn mang theo sự tuyệt vọng tràn trề, ánh kiếm trước mắt quá kinh khủng nên hắn không thể nắm chắc bản thân có thể ngăn chặn được!
Đều là Kiếm tu như nhau, sao hắn có thể không rõ kiếm trước mắt cường hãn cỡ nào?
Nhưng mà hắn không cam lòng!
Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, toàn thân bị khí huyết thiêu đốt, đầu tóc đen tung bay phía sau lưng, lần đầu tiên chân nguyên trong cơ thể như nước sôi nóng hổi đổ vào trong kinh mạch nhanh chóng!
Sau khi rót hết vào trong trường kiếm đang nắm trên tay, ánh kiếm màu đen lập tức như một đường đen tuyền phát ra từ trong khe vực sâu thẳm vô tận đầy gió, chẻ dọc xuống đánh ra!
Rầm!
Ánh kiếm và ánh kiếm giao kích với nhau, ý chí và ý chí cùng va chạm vào nhau!
Nhưng một kiếm này của Chương Hàm đã vượt ra khỏi sức mạnh của Đại Tông Sư nhị trọng rồi, đuổi theo một chiêu dùng toàn lực của cường giả Đại Tông Sư tam trọng kia!
Sức mạnh này ngay cả Đại Tông Sư nhất trọng cảnh giới cũng không thể nào tưởng tượng được.
Ánh kiếm đen tuyền bị nuốt chửng từng chút một, cho đến dần dần mất đi độ sáng bóng của mình, giống như một ngàn vạn năm trôi qua, cuối cùng vang lên một tiếng “Choảng” vỡ ra tan tành giống như mặt kính!
Rầm!