Hai người gần như không phân trước sau, thân thể hóa thành ma quang sáng chói, cấp tốc xoay người bỏ chạy về hướng xa xa.
Thích Kế Quang dường như không hề bất ngờ trước việc này, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhấc chân đuổi theo, hắn đi sau nhưng đến trước, chỉ qua một cái chớp mắt đã đuổi kịp mấy tên chủ tế cảnh giới Đại Tông Sư tam trọng kia.
Một quyền như rồng, cuộn cuộn tung hoành, được đánh ra chỉ trong nháy mắt!
Mà ở phía khác, tên chủ tế cuối cùng không thấy Thích Kế Quang đuổi theo hắn trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, cả người hắn toát mồ hối lạnh, lòng vẫn còn ôm nỗi sợ hãi vô hạn.
Nhưng hắn cũng không dám dừng lại, dốc hết sức lực chạy trốn về hướng càng xa càng tốt.
Tên nam nhân ở phía sau, quá khủng bố!
Chỉ với mấy kích đã có thể hóa giải được thế công của ba người bọn họ, mạnh mẽ đến mức có một đồng đội của bọn họ chỉ vì bị đạp mà chết!
Giống như, đạp chết một con kiến hôi!
Tên đồng đội kia, thực lực cùng hắn cơ hồ không phân cao thấp!
Lúc hắn nghĩ có thể thả lỏng tâm tình, cho rằng bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm, phía dưới, một đạo kiếm quang kinh thiên động địa màu đồng xanh đột nhiên chém tới!
Keng!
“Không!”
Hắn trợn to hai mắt, sắc mặt nhăn nhó, phát ra tiếng gào tuyệt vọng, tận lực muốn kháng cự nhưng đã không còn kịp!
Không có bất kỳ bất ngờ nào, thân thể hắn trong nháy mắt bị kiếm quang chém làm hai đoạn, máu tươi tuôn trào!
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn không cam lòng, rõ ràng đã trốn xa tên nam nhân khủng bố này, làm sao có thể như vậy được?
Hắn muốn cuối đầu nhìn thử xem rốt cuộc là ai đã chém chết hắn!
Nhưng tiếc là hắn đã chết, trước mắt tối sầm, rơi vào bóng tối vô tận, thi thể tàn tạ rơi xuống.
Hậu phương quân Hắc Liên, Chương Hàm lạnh lùng thu kiếm, hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, sau lưng hắn, bốn ngàn tên quân sĩ Đại Tần hung hãn, ánh mắt chúng điên cuồng.
“Gϊếŧ!”
Hắn chỉ trường kiếm về phía trước, trong chốc lát, bốn ngàn tên dũng sĩ Đại Tần bắt đầu hành động.
Giống như bốn ngàn thanh trường kiếm chỉ thẳng trời cao!
Sát khí cuồn cuộn dao động như ma quỷ!
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào!”
“Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu!”
“Dữ tử đồng cừu!”
Chiến ca thê lương mà cổ xưa vang khắp đất trời, bốn ngàn binh sĩ dũng mãnh của Đại Tần tay cầm lợi kiếm, tựa như nước lũ mãnh liệt cuộn trào!
Bọn họ là ai?!
Bọn họ là hậu nhân của Đại Tần dũng mãnh vô địch!
Trong một cú va chạm vào nhau, đầu của hơn mười ngàn tên quân Hắc Liên đã văng lên khắp trời, thân thể khuyết thiếu trong nháy mắt nổ tanh bành!
Máu huyết tung tóe, tích tụ thành sông!
Sát khí nồng đậm cực độ tràn ngập bốn phương tám hướng, che phủ toàn bộ mấy ngàn trượng xung quanh đây.
Toàn thân binh sĩ dũng mãnh của của Đại Tần bốc lên sát khí cuồn cuộn, trường kiếm màu đồng xanh bổ ngang, kiếm quang dày đặc màu máu đỏ vô cùng sắc bén, xé xát từng tên binh sĩ quân Hắc Liên!
Thế không thể đở!
Chỉ trong phút chốc, năm mươi ngàn tên binh sĩ Hắc Liên còn lại toàn bộ bị bốn ngàn dũng sĩ Đại Tần gϊếŧ đến đầu rơi máu chảy!
Tần có tướng tài, ai dám tranh phong!
Tám mươi ngàn quân Thôi gia ở phía sau lưng gϊếŧ bọn quân Hắc Liên đang còn trở tay không kịp, trong lòng quân ai nấy đều cảm thấy khϊếp đảm, đây là quân chính quy tinh nhuệ sao?
Hùng mạnh đến mức khiến người người sợ hãi!
Trong lòng bốn mươi ngàn quân Thôi gia nổi lên nhiệt huyết nồng nhiệt, Chương Hàm vừa mới tiếp nhận thống lĩnh bọn họ không lâu, đây là lần đầu tiên biết được oai phong của dũng sĩ Đại Tần!
“Gϊếŧ!”
Tinh thần tăng vọt, tám mươi ngàn đại quân giống như một đột sóng lớn, hung hãn xông về phía quân Hắc Liên đã tán loạn tinh thần.
Máu tươi tung tóe khắp nơi!
Thi thể nằm lê lết trên mọi trận địa!
Thích Kế Quang chậm rãi thu quyền, cúi đầu nhìn chiến trường phía dưới, cách hắn không xa, chủ tế Đại Tông Sư cảnh giới tam trọng nửa người bị đánh nát, lảo đảo lắc lư, tuyệt vọng hét một tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt thân thể đã tiếp đất.
Mà ở phía dưới, dưới sự dẫn đầu của quân Thích gia, Xích Liên quân liên tiếp tháo chạy, sắc mặt sợ hãi, mối thời mỗi khắc đều có hàng ngàn hàn vạn người chết!
Hắn không để ý đến chiến trường nữa, ánh mắt chuyển động, trực tiếp nhìn về phía Vưu Tắc, sắc mặt như thường, một quyền đánh ra.
Một quyền cương mãnh huyết sắc trong nháy mắt rơi xuống!
Choang!
Sắc mặt Vưu Tắc thay đổi kịch liệt, triệt để không kịp phản ứng lại, "Ầm" một tiếng, bụi mù nổi lên bốn phía, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một cái hố to.
Binh sĩ quân Hắc Liên xung quanh mặt đầy kinh hãi, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thân thể tỏ rõ sợ hãi đang không ngừng run rẩy.
“Chạy đi!”
Sau tiếng kêu to kinh hoàng, binh sĩ vứt bỏ giáp mũ binh khí, quay người chạy.
Đại Tông Sư đã chết, chủ tướng cũng đã chết, không chạy, chẳng lẽ ở lại chỗ này chờ chết sao?
Binh bại như núi ngã!
...
“Ninh Hạo Viễn, bái kiến chủ soái!”
“Trần Hằng Vũ, bái kiến chủ soái!”
“Khương An Nhiên, bái kiến chủ soái!”
Trước sự đại bại của quân Xích Liên, bảy mươi ngàn quân Thiết Huyết truy sát đến mười dặm, chém địch vô số, dưới sự thống lĩnh của quân Thích Gia ở Cảnh giới Thần Phủ, quân Xích Liên mười phần không còn lại một phần.
Mà một trăm ngàn quân Hắc Liên, là tướng sĩ tín ngưỡng cuồng nhiệt, tử chiến cũng không chịu lùi bước, trực tiếp bị diệt trừ toàn bộ!