Một chuỗi tiếng vó ngựa dày đặc như mưa đột nhiên truyền đến, cách doanh địa quân Liệt Hỏa năm trăm mét, hơn mấy ngàn chiến mã chợt dừng lại, sau đó từng mũi tên sắc nhọn từ trong bắn ra!
Giống như một đám mây đen, đánh tới doanh địa quân Liệt Hỏa!
Nhưng binh sĩ quân Liệt Hỏa lại giống như sớm có chuẩn bị, không hề hoang mang, từng tấm khiên hướng lên trời, đỡ tên bay đầy trời.
Tuy rằng như thế, nhưng binh sĩ quân Liệt Hỏa không có chút vui mừng, bọn họ nhìn thấy kỵ binh ngoài vài trăm mét, trong mắt bốc lửa, hận không thể lập tức gϊếŧ ra.
Nhưng không có ai hành động.
Trên dưới quân Liệt Hỏa, hơn mười tướng lĩnh cũng không có ai ra tay.
Tuy rằng lửa giận vạn trượng, trong tay nổi gân xanh, nhưng trải qua nhiều lần không tấn công được, ngược lại sau khi thiệt hại hai vị tướng lĩnh Tông Sư, bọn họ chỉ biết, kỵ binh có cường giả bảo vệ, bọn họ không phải đối thủ.
Dù sao chỉ là một vài trận quấy rối, không tạo nên thương vong gì, may mà bọn họ cũng không đi theo hắn.
Tình cảnh như thế đã kéo dài ba ngày, mỗi ngày đều phải bị tập kích quấy nhiễu mấy lần, tất cả tướng sĩ quân Liệt Hỏa, đều sớm quen.
Bọn họ lúc này, cũng giống ngày trước, trốn ở dưới tấm khiên, kín kẽ, ngay cả đôi mắt, cũng không chút lộ ra ngoài.
Mà tướng lĩnh trong doanh địa, cũng không có một người đi ra.
Bọn họ biết, không cần hai tiếng bốn mươi lăm phút, đám kỵ binh này sẽ rút lui, bốn tiếng sau, sẽ lại đến.
Phiền không hẳn là phiền.
Nhưng lại không còn cách nào!
Nhưng hôm nay, nhất định không giống bình thường.
Sau khi Thích Kế Quang đứng trong mấy ngàn kỵ binh, sắc mặt lạnh lùng, xuyên qua khe hở giữa kỵ binh, nhìn thấy binh sĩ quân Liệt Hỏa được khiên che chắn, trong mắt sát khí nổi lên.
Kế dối trên lừa dưới, đã có hiệu lực!
Mà phía sau hắn, ngàn quân Thích Gia lạnh lùng đứng thẳng, hơn hai vạn quân Thôi gia sắc mặt cuồng nhiệt, tám vạn quân Thiết Huyết lặng im không tiếng động!
“Gϊếŧ!”
Hắn khẽ quát, giọng nói không lớn, nhưng giống như tiếng sấm, nháy mắt truyền khắp toàn quân.
Kỵ binh nhất thời tản ra, lộ ra một mươi vạn đại quân!
Ầm!
Giống như sư tử mạnh mẽ xông lên, mười vạn đại quân di chuyển rồi.
Thích Kế Quang ở phía trước, ngàn quân Thích Gia ở phía sau, tựa như một mũi tên máu thịt, trong thời gian ngắn, vượt qua khoảng cách vài trăm mét, xé rách binh sĩ quân Liệt Hỏa còn chưa phản ứng lại!
Trong lúc nhất thời, máu thịt bắn tung tóe, đầu lăn lông lốc!
Thích Kế Quang lạnh lùng quét mắt nhìn phía trước, trường đao trong tay tung hoành ngang dọc, ánh đao như dải lụa, xong mỗi một kích, mấy trăm quân sĩ Liệt Hỏa lập tức nay ngang với vẻ kinh ngạc và sợ hãi lẫn ngỡ ngàng trên mặt!
Huyết nhục bắn tung tóe, những phần chân tay cụt văng rải rác khắp nơi!
Thứ hắn vận dụng lúc trước là thần thông binh gia - Ẩn Tế!
Hiệu quả đến lạc thường.
Mặc dù không thể che giấu hoàn toàn động tĩnh của mười vạn đại quân nhưng nếu như kẻ địch quan sát không cẩn thận thì phát hiện cũng rất khó khăn.
Lúc trước hắn đã dùng cách này để lừa và qua được canh gác của các tướng sĩ quân Liệt Hỏa, sau đó dùng phương pháp của binh pháp Thần Thông-Ẩn Tế mà lặng lẽ dẫn đầu mười vạn đại quân tới đây.
Một công đôi việc!
Cho đến khi Thích Kế Quang dẫn đầu đại quân Huyết Sát đến mười mấy trượng, lúc này khắp nơi đã là xác chết mà quân sĩ Liệt Hỏa lúc bấy giờ mới hoảng sợ, vội vàng kêu lớn rằng: “Quân địch tấn công!”
Nhưng Thích Kế Quang đã dẫn đầu đại quân xông vào trong doanh địa, mà quân Liệt Hỏa lại không có chút phòng bị nào, thậm chí một nửa sĩ số quân tốt vẫn còn đang ngủ say!
Giờ phút này trời chỉ mới tờ mờ sáng, cũng là thời gian đang lúc buồn ngủ!
Đại quân mười vạn xông vào chém gϊếŧ giống như hổ ở trong bầy dê, có một tên quân sĩ Liệt Hỏa chết vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy thì đã bị một ánh đao chém tới, cơ thể đã chia là hai phần!
“Chuyện gì đang xảy ra?!”
Tại lều soái ở trương tâm, chủ tướng Bàng Liệt của quân Liệt Hỏa bị đánh thức, mở hai mắt ra đưa tay nắm chặt trường thương bên cạnh, lập tức đi ra khỏi lều soái, lớn giọng quát.
“Tướng quân! Không xong, quân địch tập kích doanh trại!”
Một tên tướng lĩnh vội vàng chạy tới, trên mặt và trên người mồ hôi nhễ nhại, hắn vội vàng lên tiếng giải thích và hết sức lo lắng.
“Tập kích doanh trại?!”
Sắc mặt của Bàng Liệt lập tức biển đổi, hắn ngẩng đầu nhìn về phương Bắc, nơi đó có tiếng kêu “gϊếŧ” rung trời, tiếng binh đao giao kích dày đặc, hơn nữa đoàn người đang lũ lượt kéo về đây, rõ ràng là từ quân doanh cửa Bắc, một đường đánh thẳng đến lều soái!
“Nhanh chóng mời Phó giáo chủ đến đây!”
Hắn không còn kịp dặn dò cái gì nữa, chỉ đành để lại một câu này, sau đó lập tức chạy về phương Bắc, trong miệng quát lớn: “quân Liệt Hỏa! Gϊếŧ địch!”
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể của vô số quân Liệt Hỏa đều rùng mình một cái, sái khí bốc lên trong mắt, tinh thần cũng tăng cao hơn.
Nhưng đáng tiếc Thích Kế Quang và một ngàn quân Thích gia dẫn đầu mười vạn đại quân quá hung mãnh, dù là quân sĩ Liệt Hỏa có liều chết xông lên đi chăng nữa, thì họ đều bị gϊếŧ sạch chỉ trong khoảng thời gian ngắn!
Đại quân cứ thế ngang nhiên hống hách và lộng hành, giống như một đợt thủy triều thổi quét sạch và đập tan quân sĩ Liệt Hỏa!