Chư Thiên Luân Hồi: Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 154 - Mười vạn quân Lăng Uy (1)

Quân đội khủng bố như thế, có thể dễ dàng đạp nát bọn họ, làm sao không khiến bọn họ kinh hãi?

Rất nhanh, lại có tin tức truyền khắp toàn thành, thống soái của đại quân này, chính là lão tổ vương thất, Dương Thùy!

Lúc này, thành chủ thành Phục Uy ở trong phủ, Lăng Uy ngồi ở chủ vị, trịnh trọng lên tiếng: “Chư vị, vừa mới nhận được mệnh lệnh của chủ soái, ba ngày sau, quân Lăng Uy phái ra mười vạn binh sĩ, hỗ trợ Đại Võ Vệ công chiếm thành Sơn Cẩm!”

Lời vừa nói ra, lập tức phía dưới rơi vào im lặng quỷ dị.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không ai mở miệng.

Hàn Cầm Hổ hờ hững ngồi bên vị trí tay trái, sắc mặt lạnh nhạt, cũng không có mở miệng.

Lăng Uy nhíu mày, nhìn thấy một màn trước mắt, có chút tức giận, cũng có chút vô lực.

Thành Sơn Cẩm đóng quân ba mươi vạn Man tộc tinh nhuệ, do ba Đại Tông Sư trấn thủ, người mạnh nhất quân Lăng Uy của bọn họ, chỉ có hắn mà thôi, nhưng không chịu được một kích của Đại Tông Sư!

Chúng tướng bên dưới, cũng chỉ là cường giả Tông Sư, không muốn đi trước, cũng trong tình lý.

Thở dài không biết làm sao, hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Cầm Hổ: “Hàn tướng quân, trận này có bằng lòng đi trước không?”

Chân chính bước vào quận Nam Lâm, giao thủ với Man tộc mấy lần, hắn mới biết được Man tộc hung tàn và kinh khủng.

Không trách được mạnh mẽ như quân Trấn Hổ, đều bị lôi đình tiêu diệt!

Trong mắt Hàn Cầm Hổ hiện lên nụ cười, hắn phụng mệnh Lý Bắc Thần tiến vào quân Lăng Uy, không phải là chờ giây phút này sao?

“Hàn mỗ nguyện ý.”

Hàn Cầm Hổ nhẹ nhàng ôm quyền, lạnh nhạt lên tiếng, hắn vừa dứt lời, các vị tướng lĩnh thành chủ phủ nhất thời thở phào một hơi, trên mặt cũng mang theo vài nụ cười.

Lăng Uy thở dài, có chút vô lực, Hàn Cầm Hổ mạnh, từ hơn bốn ngàn binh sĩ dũng mãnh mang theo có thể nhìn ra, tuy có thư của Ninh Hạo Viễn, nhưng hắn vẫn luôn đều có phòng bị.

Không có một binh một tốt nào thuộc dưới trướng Hàn Cầm Hổ, chính là chứng cứ rõ ràng.

Nhưng hiện giờ, mệnh lệnh chủ soái không thể không nghe, mà các tướng dưới trướng hắn, sớm bị Man tộc dọa mất can đảm, cho dù miễn cưỡng đi, cũng không làm nên chuyện.

Nếu như thế, chi bằng giao cho Hàn Cầm Hổ!

Trong mắt Lăng Uy kiên định thần sắc chợt lóe: “Hàn tướng quân, trận này chính là phối hợp với quân Đại Võ công chiếm thành Sơn Cẩm, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cần phải mau chóng quay về canh phòng!”

Hắn lại dặn dò.

“Lăng tướng quân yên tâm.”

Hàn Cầm Hổ mỉm cười, trong mắt sắc mặt xán lạn

Sảnh chính Thôi gia, quận Hoài Thành phủ Hội Trung,.

Gia chủ Thôi gia Thôi Hồng ngồi ở chủ vị, mặt mang nụ cười, nhìn Trần Cung ngồi ở phía bên phải, sang sảng nói: “Thôi mỗ đối với tên của tiên sinh, có thể nói là như sấm bên tai.”

Trần Cung chủ trì mọi việc của phủ Bắc Xuyên, bên ngoài cũng sớm có tình báo kể lại.

Tuy rằng không biết thực lực cụ thể, nhưng bất kì ai cũng rõ ràng, có thể thay mặt Lý Bắc Thần phụ trách sự vụ lớn nhỏ của phủ Bắc Xuyên, ở thành Vĩnh An địa vị tuyệt đối không thấp!

Hiện giờ thành Vĩnh An, đã dần nổi lên mặt nước, bị vô số thế lực của vương triều Đại Võ thậm chí là vương triều Đại Viêm chú ý.

Có vài thế lực lớn, càng biết rõ hơn, ở vương triều Đại Võ thanh thế của thần đao ma tướng Thích Kế Quang và tướng quân bắt hổ Hàn Cầm Hổ cực lớn, đều là người thành Vĩnh An!

Điều này làm cho bọn họ cực kì kiêng kị.

Không ai muốn đắc tội.

Sự xem trọng đối với thành Vĩnh An, cũng tăng lên cao nhất!

Tên của Trần Cung, không nói vương triều Đại Võ biết rõ, nhưng thế lực mạnh mẽ như Thôi gia, tự nhiên sớm có tình báo.

“Thôi gia chủ quá khen.”

Sắc mặt Trần Cung nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, nhưng lời nói lại mang theo sự ôn hòa.

“Tiên sinh đến đây, là có chuyện gì quan trọng?”

Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, Thôi Hồng không khách sáo nữa, sắc mặt hơi trịnh trọng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hắn rất tò mò, Lý Bắc Thần phái Trần Cung đến đây, gây nên chuyện gì?

Phải biết rằng, thế lực hai bên của bọn họ tuy rằng kết minh, nhưng là chính là thỏa thuận ngoài miệng, hơn nữa hai bên cùng xuất hiện cũng không nhiều.

“Thôi gia chủ, tại hạ đến đây, chính vì chuyện lớn sống còn của Thôi gia!”

Lời Trần Cung nói ra kinh người, hai mắt thần quang rực rỡ, đặc biệt nghiêm nghị.

“Chuyện lớn sống còn?”

Sắc mặt Thôi Hồng lập tức lạnh đi, hai mắt hơi hơi nheo lại, một tia hàn quang toát ra.

Cho dù Hắc Liên Giáo công phá quận Vân Ấp, sát nhập quận Hoài Thành, đối Thôi gia hắn mà nói, cũng vượt xa cái gọi là chuyện lớn sống còn!

Nhiều nhất tổn thất nặng nề, thất bại đi đến phủ quận còn lại của vương triều Đại Võ mà thôi.

“Tiên sinh sao lại nói ra lời này?!”

Thôi Hồng mở miệng, giọng điệu rõ ràng đã không còn nhiệt tình như trước, cực kỳ lãnh đạm.

Đối diện Trần Cung, vài tên trưởng lão Thôi gia sắc mặt khó coi, trong mắt lãnh ý nồng đậm, trợn mắt nhìn Trần Cung.

Từ góc độ bọn họ xem ra, Trần Cung này rõ ràng đang nguyền rủa Thôi gia bọn họ!

Trần Cung lắc đầu, ánh mắt đảo qua, cuối cùng nhìn thẳng Thôi Hồng: “Thôi gia chủ, xem ra Thôi gia các ngươi trước mắt, còn không thấy rõ đại thế thiên hạ.”

Lời Trần Cung vừa nói ra, nhất thời trong phòng rơi vào một mảng yên tĩnh.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Trần Cung lại có gan nói như thế, đây là khinh thường Thôi gia bọn họ sao?

“Thật can đảm!”