Chỉ giữ lại hai mươi thủ vệ canh cửa.
Cho nên Lý phủ hiện giờ, hơi vắng vẻ.
Chỉ có một vài người hầu thị nữ quản lý Lý phủ to như vậy.
Mặc dù không có hộ vệ, nhưng Lý Bắc Thần cũng không để ý, có bố cục Cửu Long triều bái của Lý Thuần Phong bảo hộ, còn an toàn hơn so với thiên quân vạn mã thủ vệ.
Huống chi, Lý Thuần Phong cùng Dự Nhượng ở lâu trong phủ, có bất kì gió thổi cỏ lay nào, lập tức đến ngay.
Dược đường của Tôn Tư Mạc cũng ở không xa, cả phủ Bắc Xuyên, đều không có nơi nào an toàn hơn nơi này.
Vừa mới đi vào sảnh chính không lâu, thì có giáp sĩ Đại Triệu cất bước đi tới, khom mình hành lễ: “Chủ công, nam tử tên là Chu Thái đến đây cậy nhờ.”
Lý Bắc Thần gật đầu, mang theo ý cười, để hắn mời Chu Thái đến.
Không bao lâu, giáp sĩ Đại Triệu đi rồi quay lại, khuôn mặt như trước, không có bao nhiêu biểu cảm, sau khi hành lễ, cung kính lui ra.
Mà ở bên cạnh hắn, một nam tử giống như hổ hùng, lặng lẽ đứng sừng sững, tay phải cầm đao, tay trái cầm khiên, sau lưng có cung tên lộ ra, mặc chiến giáp, khí thế hào hùng.
Bộ mặt thô kệch, hai mắt có thần, cực kỳ kiên nghị.
Đợi sau khi giáp sĩ Đại Triệu rời đi, nam tử gọp ba bước thành hai bước, đến trước mặt Lý Bắc Thần, quì một gối, tấm khiên dựng đứng, lớn tiếng nói: “Mạt tướng Chu Thái, bái kiến chủ công!”
Chính là Chu Ấu Bình đến!
Lý Bắc Thần vội vàng duỗi tay nâng Chu Thái dậy: “Ấu Bình mau mau xin đứng lên!”
Chu Thái được gọi là một trong tứ đại hộ vệ thời kì tam quốc, thực lực mạnh, không thể nghi ngờ!
Tuy rằng không bằng Điển Vi, Hứa Chư, Triệu Vân, nhưng dưới góc nhìn của Lý Bắc Thần, vũ lực của hắn, tuyệt đối có thể so sánh với Hàn Cầm Hổ và Liêm Pha!
Trong danh tướng nhất lưu, cũng không phải hạng người tầm thường.
Còn mạnh mẽ hơn Hoa Hùng!
Lúc này, Lý Thuần Phong từ ngoài sảnh chính bước vào, tay cầm phất trần, mặc đạo phục, cười haha nói: “Ấu Bình tướng quân đến rồi? Ngưỡng mộ tục danh tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp, bần đạo phúc ba đời!”
Tên của Chu Thái, thiên cổ lưu truyền, Lý Thuần Phong đương nhiên rõ ràng!
Sự tích lòng trung thành không thay đổi, dũng mãnh vô song, càng làm cho Lý Thuần Phong khâm phục.
Chu Thái lộ ra nụ cười, gật đầu với Lý Thuần Phong, xem như chào hỏi.
Hắn có thể cảm ứng được, trong cơ thể Lý Thuần Phong, liên quan đến chân nguyên thiên địa mạnh mẽ, cuồn cuộn như biển.
Một thân thực lực, ngay cả hắn, cũng cảm thấy áp lực sâu sắc.
Hơn nữa, cùng là con cháu Viêm Hoàng, tự có cảm ứng.
Lý Bắc Thần cười nói: “Nếu đạo trưởng đã đến rồi, cùng nhau đón gió tẩy trần cho Áu Bình đi.”
“Bần đạo đang có ý này.”
Lý Thuần Phong mỉm cười.
...
Lịch Đại võ ngày mười tám tháng tám năm năm trăm ba mươi chín, thành Phục Uy quận Thượng Vĩnh phủ Nam Lâm.
Thành Phục Uy nằm ở biên giới của quận Thượng Vĩnh và quận Trấn Man, cực kỳ phồn hoa.
Hiện giờ bốn quận phủ Nam Lâm, quận Trấn Man bị Man tộc công chiếm, sau khi Đao thành quận Thánh Đao dời đi, cũng rất nhanh rơi vào trong tay Man tộc.
Một nửa thành trì quận Thanh Nghĩa, cũng bị Man tộc chiếm lĩnh.
Còn lại một nửa thành trì, không phải thực lực mạnh mẽ, chống đỡ được Man tộc, mà là thời gian quá ngắn, Man tộc còn không kịp chiếm lĩnh.
Hiện giờ cả phủ Nam Lâm, thành chủ phần lớn thành trì đều sớm rút lui khỏi, mỗi một tòa thành trì, đều cực kỳ tiêu điều, dân cư thưa thớt.
Vô số dân chúng lên phía bắc, ào ạt tiến vào phủ Kinh Triệu, khiến áp lực triều đình giá tăng, gánh nặng cực lớn.
Điều này tuy áp lực, nhưng cũng vì triều đình mang đến hơn ba mươi vạn tân binh!
Quê hương bị Man tộc tàn sát bừa bãi, máu chảy thành sông, tử thương khoảng mười vạn, vô số võ giả phủ Nam Lâm vô cùng đau đớn, bi phẫn đan xen.
Tuy rằng không thể không lánh nạn lên phía bắc, nhưng hiện giờ triều đình trưng binh, tổ chức đại quân xuống phía nam chống lại Man tộc, võ giả phủ Nam Lâm người đáp ứng tập hợp!
Làm võ giả, ai lại thiếu tâm huyết chân chính? !
Thời gian ngắn đã chiêu mộ ba mươi vạn đại quân.
Tuy rằng tu vi không đồng đều, chiến lực chưa biết, nhưng trong đó, cũng không thiếu võ giả Thiên Nguyên thậm chí cao thủ Thần Phủ, thậm chí cường giả Tông Sư đều ngẫu nhiên gia nhập.
So với quân đội bình thường, còn mạnh hơn không ít.
Mà Tthống soái của đại quân này, chính là lão tổ vương thất, cảnh giới Đại Tông Sư nhị trọng Dương Thùy!
Đồng thời, có một nhánh đại quân khác từ hoàng cung tuôn ra, mặc áo giáp cầm binh khí, sát khí xông thiên, ngày ra khỏi thành, kinh sợ cả tòa Vương thành!
Vô số dân chúng nơm nớp lo sợ, tràn ngập khao khát, vô số võ giả nhìn nhau ngạc nhiên, vui mừng khôn xiết.
Sát khí xông thiên tràn ngập cả tòa Vương thành, suốt mấy tiếng, cả tòa Vương thành đều bị kinh sợ, lặng im không tiếng động.
Giống như tháng sáu tuyết rơi, đông lạnh thấu xương, loại uy thế này, mạnh đến nghe rợn cả người.
Vô số thế lực lớn Vương thành thấy nhánh quân đội này ra khỏi Vương thành, đi thẳng đến phủ Nam Lâm, toàn bộ đều bị chấn động.
Đáy lòng, có hàn ý sâu xa tỏa ra.
Hai mươi vạn đại quân, binh sĩ tu vi thấp nhất, đều là Thể Phách đỉnh phong!
Mà binh sĩ Thiên Nguyên sơ giai, chỗ nào cũng có, chiếm một nửa.
Cũng có mấy trăm cường giả Tông Sư xếp vào trong đó, khí thế tận trời, mạnh mẽ vô cùng!