Chiến lực của hai người, phối hợp binh sĩ dưới trướng, tuyệt đối có thể phát huy thực lực cường hãn của Tông Sư trung giai.
Vượt xa khỏi tình báo của ngoại giới.
Càng không cần nói còn có thích khách tuyệt thế, Dự Nhượng!
“Lâm thúc, hồi phục Lâm gia, sau bảy ngày, ước hẹn “Đồng Sơn”, Lý phủ ta sẽ đến đúng giờ.”
Khẽ cười lên, Lý Bắc Thần nhẹ giọng phân phó, lần này vừa vặn nhìn xem, những thành chủ của ba quận Bắc Xuyên này, đều là dạng người gì!
Về phần phải chăng chính là Hồng Môn Yến?
Hắn cũng không lo lắng, có Hoa Hùng, Hàn Cầm Hổ và Dự Nhượng ở đây, trừ phi điều phái mấy vị cường giả của Tông Sư cao giai, bằng không hắn không sợ chút nào!
Mà địa vị cường giả Tông Sư cao giai tôn quý cỡ nào, ở vương triều Đại Võ đều là người có tiếng tăm lừng lẫy, lại chẳng phải là nhóm thành chủ ba quận Bắc Xuyên có khả năng mời được.
Hắn ngược lại muốn xem xem, những thành chủ kia, đến cùng đã chuẩn bị chiến trận kiểu gì!
Lâm Túc gật đầu, mặc dù có chút lo lắng, nhưng nhớ tới hai người Hoa Hùng và Hàn Cầm Hổ, trong lòng lập tức yên tâm, có sự tồn tại của hai vị này bảo vệ, ba quận Bắc Xuyên, tương lai đi tự do.
“Thành chủ, còn có một chuyện, ‘Trân Bảo Các’ vừa mới đưa một tấm bái thϊếp, buổi chiều hôm nay, tiểu thư bọn họ sẽ đến đây thăm hỏi!
Lâm Túc khom mình hành lễ, lần nữa bẩm báo.
“Trân Bảo Các?”
Lý Bắc Thần kinh ngạc, hắn với ‘Trân Bảo Các’ lại không có qua lại, Lý phủ cũng không có chút giao tình với nó, lần này đột ngột tới chơi, là có chuyện gì?
Hắn lắc đầu, có chút nghĩ không thông.
‘Trân Bảo Các’ chính là đại thương hội của ba vị đứng đầu ở vương triều Đại Võ, thế lực sau lưng nghe nói cực kì phức tạp, có thế lực lớn cùng kiểm soát.
Mỗi tòa thành trì ở trong vương triều, nhất là con phố sầm uất, đều có thể nhìn thấy một tòa bảo lâu bảy tầng, tráng lệ, đó chính là ‘Trân Bảo Các’.
Chủ yếu kinh doanh linh dược và linh đan, hầu như đã chiếm cứ số lượng bảy phần mười ở vương triều Đại Võ!
Lợi nhuận hàng năm cực kì khủng bố.
Không phải bất đắc dĩ lắm, hắn cũng không muốn đắc tội đám đại thương hội này.
“Tốt, báo lại với ‘Trân Bảo Các’, buổi chiều hôm nay, Lý mỗ quét dọn giường chiếu tiếp đón.”
Sau khi Lý Bắc Thần thoáng trầm ngâm, trực tiếp phân phó.
Cho dù ‘Trân Bảo Các’ có mục đích gì, hắn cũng không sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Cho dù thế lực đỉnh cao của vương triều Đại Võ cho rằng, Lý phủ bây giờ còn hơi nghi ngờ nhỏ yếu, nhưng cũng tuyệt không phải hạng người có thể mặc người khác ức hϊếp!
......
Buổi chiều, Lý Bắc Thần nở nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng ngồi ở ghế trên của sảnh chính, bên cạnh Hàn Cầm Hổ đứng uy phong lẫm liệt, cơ thể hùng tráng, một đôi mắt hổ, lẫm liệt sinh uy.
Ở vị trí bên dưới, mỗi bên trái phải một nam một nữ, nữ tử bên phải cơ thể ưu nhã, dung nhan tuyệt mỹ, da thịt tuyết trắng như sen, nở một nụ cười mỉm, mang cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
Nam tử bên phải mặc một chiếc áo màu tím, đầu khẽ ngước, trên mặt mang nét không kiên nhẫn, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trên mười ngón tay, từng chiếc nhẫn lấp lóe các loại màu sắc, rực rỡ lóe mắt.
“Tuyết tiểu thư, Đinh Thiếu thành chủ, hai vị đại giá quang lâm, thật sự như rồng tới chơi nhà tôm là Lý phủ ta vậy.”
Lý Bắc Thần nhẹ nhàng cười, nhìn hai người trước mắt, nói thật đến bây giờ hắn vẫn thấy hơi kinh ngạc.
Không nghĩ tới người của ‘Trân Bảo Các’ đến đây thăm hỏi, lại có thân phận địa vị lớn như thế!
Nhị tiểu thư Tuyết gia, một trong chín thế gia của vương triều Đại Võ!
Đinh Dật, con trai thứ ba của Đại Tông Sư Đinh Bắc Đạo, thành chủ Đao Thành, thế lực khổng lồ của vương triều Đại Võ!
Cho dù là Tuyết gia hay là Đao Thành, đều là thế lực đỉnh cao nhất trong vương triều, đã vượt xa Lý phủ bây giờ.
“Ngươi cho rằng, ai muốn đến cái Lý gia gì này của ngươi? Nếu không phải Minh Khê muốn tới, bản Thiếu thành chủ đại giá ngươi có thể mời đến?!”
Đinh Dật vắt chân lên bắt chéo, giọng điệu hết sức khinh thường.
Hắn là ai?
Hắn chính là con trai của thành chủ Đao Thành!
Coi như những phủ chủ quận trưởng đó, hắn cũng còn lười nhác gặp nữa là.
Tuyết Minh Khê bất đắc dĩ than nhẹ, nàng đã biết, Đinh Dật có tính cách gì nàng còn không rõ sao?
“Lý thành chủ, hôm nay đến thăm nhà, Minh Khê cũng không có ý khác, chỉ là nghe được tiếng tăm của thành chủ, trong khoảng thời gian ngắn đã làm cho thành Vĩnh An cực kì bất phàm, khiến cho Minh Khê bái phục.”
Tựa như không nghe được lời nói của Đinh Dật, nàng trực tiếp nhìn về phía Lý Bắc Thần, cười nhạt nói, lông mi cong cong, dung nhan tinh xảo mà hoàn mỹ.
Lý Bắc Thần có chút kỳ lạ nhìn Đinh Dật, cũng không nói gì, khẽ cười nói: “Tuyết tiểu thư quá khen, thành trì nho nhỏ mà thôi, sao đáng nhắc tới?”
“Lý thành chủ, bây giờ Minh Khê hổ thẹn là Phó các chủ Kỳ Lân Các phủ Bắc Thân Vương, khắp nơi bôn ba, chiêu mộ hiền tài, không biết Lý thành chủ lại nguyện tạm giữ chức ở Kỳ Lân Các, ít đi nỗi khổ một chút bôn ba của Minh Khê?”
Ánh mắt Tuyết Minh Khê nhu hòa, cười nhẹ nhàng, nhìn Lý Bắc Thần, đi thẳng vào vấn đề.