Tới biệt thự của Mộ Dung Giác, Lý quản gia đã sớm tập hợp tất cả người hầu đứng chờ, chuẩn bị nghênh đón nữ chủ nhân tương lai của nơi đây. Ngọc Đình Đình được Mộ Dung Giác bế xuống xe, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong bụng không khỏi lầm bầm, thế này có phải quá mức khoa trương rồi không.
Mộ Dung Giác đưa hộp cơm cho Lý quản gia rồi sai người hầu tản ra, anh đưa Ngọc Đình Đình lên phòng ngủ của mình luôn. Người phụ nữ đang thả rông này đúng là không làm anh có chút cảm giác an toàn nào mà.
Anh mở tủ quần áo trong phòng ngủ ra, bên trong đã treo một ít quần áo hàng hiệu xả đi, quan trong hơn là có cả nội y. Mộ Dung Giác tự mình thay quần áo cho Ngọc Đình Đình. Qυầи ɭóŧ thì dễ mặc rồi. Nhưng áσ ɭóŧ thì cài móc mãi không được, hoặc là nhũ thịt đều tràn ra ngoài.
Mộ Dung Giác không thể đi trách một người đàn ông trung niên như Lý quản gia không biết đường bỏ nhiều kích cỡ trong tủ, chỉ đành trút giận lên núi đôi no đủ mượt mà của Ngọc Đình Đình.
Ngọc Đình Đình bị anh đẩy người ra sao dựa lên tủ quần áo, nhìn Mộ Dung Giác đang gặm cắn liếʍ hút lên trái đào tiên của mình. Người đàn ông này thực là quá ấu trĩ đi thôi. Chỉ bởi vì ngực của cô lớn, cúp E không mặc vừa áσ ɭóŧ anh chuẩn bị mà nổi điên.
Bàn tay Ngọc Đình Đình để lên đầu Mộ Dung Giác đẩy anh ra. Lúc miệng anh rời khỏi núʍ ѵú cô còn lưu luyến không rời mυ'ŧ lấy. Ba một tiếng, đầṳ ѵú mới được nhả ra. Ngọc Đình Đình giả bộ thẹn thùng, tức giận hừ anh một tiếng.
Ngọc Đình Đình tự tìm trong đống đồ lót một hồi, tìm được miếng dán ngực thì dán lên cho mình, tìm áo ngủ mặc vào, lại đổi dép lê. Đã đến biệt thự của Mộ Dung Giác rồi, tối này hai người không thể nào ra ngoài được nữa.
Mộ Dung Giác nhướng mày, không nói lời nào cũng tự thay áo ngủ cho mình, sau đó cùng đi tới nhà ăn ăn cơm.
Đám người hầu nhìn thấy Mộ Dung Giác phá bỏ rất nhiều thói quen trước kia mà khϊếp sợ không thôi nhưng không ai dám thể hiện ra mặt, chỉ yên lặng nhìn anh nói nói cười cười gắp đồ ăn cho Ngọc Đình Đình. Hai người còn đút cho nhau ăn.
Đợi tới khi hai người ăn xong, Mộ Dung Giác còn dẫn Ngọc Đình Đình đi dạo khắp biệt thự cho tiêu cơm. Ngọc Đình Đình vừa đi vừa lắc lư cánh tay Mộ Dung Giác nói ra đủ loại yêu cầu. Trong hoa viên phải có thêm xích đu, muốn nuôi thêm hai chú chó nghe lời, còn muốn thêm một phòng giải trí, một phòng tập yoga, còn muốn cả một vườn hoa hướng dương nữa.
Mộ Dung Giác nhéo đầu mày: “Được, nghe em hết.”
Lúc hai người trở lại phòng ngủ, Mộ Dung Giác khóa trái cửa lại rồi kéo Ngọc Đình Đình vào trong ngực mình, không đợi cô lên tiếng đã hạ miệng hôn sâu. Hôm nay đang ở lãnh địa riêng của anh rồi, sói xám muốn ăn thỏ trắng nhỏ.
Mộ Dung Giác vừa hôn Ngọc Đình Đình vừa đè cô xuống giường. Trong lúc hai người dây dưa, Ngọc Đình Đình xấu hổ nhận ra bàn tay lửa nóng của anh đang du tẩu khắp người cô, rất nhanh, trên người cô đã hoàn toàn trống trơn.
Mộ Dung Giác buông Ngọc Đình Đình ra, tự cởϊ qυầи áo mình mà vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Đình Đình đã bị anh hôn thở hồng hộc. Động da^ʍ tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠ vô cùng phóng đãng, đúng là làm người không thể kiềm chế nổi mà.
Anh bế Ngọc Đình Đình để cô ngồi trên người mình, hẩy gậy thịt lớn chọc chọc vào động da^ʍ của cô vài cái: “ Tiểu Đình Đình, có thể thử tư thế nữ trên cưỡi ngựa được không? Tối nay em phải hầu hạ anh cho tốt nhé.”
Ngọc Đình Đình nghe anh nói như thế thì đỏ bừng mặt, cơ thể lại rất thành thật bắt đầu hành động. Tay chống lên ngực anh ngồi thẳng người, vươn tay đỡ lấy gậy thịt lớn của anh nhắm thẳng cửa động non nớt, cẩn thận ngồi xuống.
“A… sâu quá rồi… sắp chạm vào tử ©υиɠ rồi… a gậy thịt của A Giác thật dài…. A… động da^ʍ được lấp đầy rồi…”
“Bảo bối… hư…. Động da^ʍ của em chặt quá…. Nước thật nhiều… bên trong nóng quá..”
Tư thế này, núi đôi của Ngọc Đình Đình đang rũ trước mặt Mộ Dung Giác lắc qua lắc lại. Núʍ ѵú dường như đang dâng tận miệng anh. Cơ thể Ngọc Đình Đình chậm rãi nhún nhảy, dựa vào lực chân của Mộ Dung Giác mà đè nặng lên gậy thịt của anh, mỗi lần Ngọc Đình Đình nhún nhảy là luôn ăn hết nguyên cây gậy thịt của anh vào trong. Qυყ đầυ chọc tới thẳng tử ©υиɠ, hoa huyệt gắt gao cắn chặt chim lớn mà bú ʍúŧ liên tục.
Hạ thân Mộ Dung Giác hưởng thụ động da^ʍ vuốt ve bú mớm, đôi tay bắt lấy hai trái đào tiên đang dập dềnh lượn sóng của Ngọc Đình Đình. Khe hở ngón tay thỉnh thoảng còn kẹp lấy núʍ ѵú mà xoa nắn. Anh sướиɠ tới mức híp hai mắt lại, thẳng lưng thọc mạnh vào bụng nhỏ của Ngọc Đình Đình.
“Bảo bối, nhanh thêm chút nữa, em chậm quá rồi, gậy thịt không đủ sướиɠ.” Ngọc Đình Đình bị anh cắm thẳng liên tục mấy cái xém thì tiết ra, cô ấm ức tăng nhanh tốc độ. Cô cũng muốn được sướиɠ lắm chứ. Nhưng mà tư thế nữ trên thế này quá mất sức rồi.
“Ông xã, ô ô ô… người ta thực sự không cưỡi được nữa rồi, vυ' lớn lắc mệt quá, chân cũng mềm nhũn. Tử ©υиɠ còn bị chọc liên hồi, ô ô ô ô, lại phun nước nữa rồi.” Ngọc Đình Đình kẹp chặt động da^ʍ, lúc thì vuốt ve trên dưới, khi thì lắc lư vặn xoắn trái phải. Mông cong xoay tròn phun ra nuốt vào gậy thịt dữ tợn, nước da^ʍ bôi đầy trên eo Mộ Dung Giác.
Mộ Dung Giác nghe thấy lời này của cô, hai chân gấp lên cống đỡ, đôi tay bóp lấy eo cô, eo thon và bụng cùng phát lực đâm mạnh lên trên. Ngọc Đình Đình bị anh thọc thẳng tới đáy sướиɠ không ngồi thẳng nổi, chỉ có thể chống tay xuống giường, mông tròn còn phối hợp với động tác của anh.
“A.. a..a sâu quá rồi.. ư… hư….ưm… gậy thịt cứng quá… cửa tử ©υиɠ đau quá… ha..a…a sắp cao trào rồi… sướиɠ quá…. Chịu không nổi… gậy thịt chơi em sướиɠ quá… ông xã thật giỏi… chơi em sướиɠ chết…. a..a..”