Nụ hôn đáp trả của Lâm Hàng vừa vội vã vừa mãnh liệt, không theo quy luật nào cả, sau khi cọ xát trên môi Trần Trình thì biến thành gặm cắn, liếʍ láp như động vật nhỏ.
Cuối cùng khi hai người kết thúc răng môi quấn quít, Lâm Hàng đã thở hổn hển, Trần Trình cúi đầu nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Em có biết anh tìm em làm gì không?”
“Hả?” Lâm Hàng mơ màng ngẩng đầu, “Anh có thể tìm em làm gì?”
“Muốn làʍ t̠ìиɦ ư?” Cô bồi thêm.
Anh nhìn xuống cô, sau khi uống say, ký ức của cô dường như vẫn dừng vào mùa hè năm đó, trước khi cuộc cãi vã xảy ra.
Thẳng thắn và mạnh dạn, không chút che chắn lao thẳng về phía trước.
Trần Trình thở dài: “Em tỉnh lại sẽ hối hận.”
“Đó là chuyện của tỉnh lại.” Môi cô vẫn còn lưu lại vẻ bóng loáng từ cuộc trao đổi nước bọt vừa rồi, vì nụ hôn mà sưng tấy đỏ bừng.
Thiếu gia lại hôn tiếp.
Cuối cùng, Trần Trình đưa Lâm Hàng về nhà.
Khóa cửa vừa mở ra, bàn tay của người phụ nữ đã xảo quyệt thăm hỏi thân dưới của anh.
Đi qua cơ bụng săn chắc, rồi lưu luyến đọng lại trên lông tóc.
Trần Trình bị hành động táo bạo của Lâm Hàng dọa giật mình, anh hỏi câu cuối cùng trước khi cô tiếp tục động tác: “Anh là ai?”
“Trần Trình.” Lâm Hàng đang trả lời câu hỏi cũng không nhàn rỗi, cô thành thạo cởϊ qυầи của Trần Trình, lòng bàn tay mềm mại trực tiếp chạm vào dương v*t vốn đã căng phồng của người đàn ông.
Lâm Hàng đánh giá một hồi người bạn “đã lâu không gặp” này, không nói hai lời liền nuốt nó vào miệng.
Thân dưới của Trần Trình thình lình bị ấm áp bao bọc, kɧoáı ©ảʍ xộc thẳng não khiến da đầu anh ngứa ran.
Người dưới thân là Lâm Hàng.
Sau khi xác nhận lại điểm này, lòng anh lại trào ra chút cảm xúc phức tạp “mất rồi lại có”, Lâm Hàng khẩu giao vẫn trúc trắc như cũ, nhưng cũng đủ để anh thỏa mãn đến sướиɠ vui.
“Đừng ăn nữa,” Anh bế bổng Lâm Hàng lên, “Để anh cắn hai miếng nào.” Sau đó liền thô bạo xé váy của Lâm Hàng ra, dây kéo kẹt ở eo, váy bị treo lơ lửng, nhưng đủ để bộ ngực thoát khỏi sự kiềm chế của vải vóc.
Trần Trình si mê nhìn hai vυ' đồ sộ và vòng eo thon thả của cô, rồi khom người nói bên tai cô: “Em lại gầy rồi. May là chỗ không nên gầy vẫn còn nguyên.”
Ý thức của Lâm Hàng đã hơi mờ mịt, chỉ lẩm bẩm một câu: “Dê xồm.”
Đây là váy hai dây, Lâm Hàng chỉ dán miếng dán ngực lên núm ti, Trần Trình xé miếng dán xuống: “Cố ý mặc cái này để tạo điều kiện cho anh à?”
Anh đặt tay lên đôi gò bồng đảo, xoa nắn chúng thành nhiều hình dạng khác nhau với lực vừa phải rồi cúi đầu xuống bú ʍúŧ.
Lâm Hàng giãy giụa nói ngứa ngáy, không ngờ hành động này lại tiện cho Trần Trình vùi đầu vào sâu hơn, như bé con bú tí mẹ.
Chờ đến khi Trần Trình bú no nê, Lâm Hàng đã bị du͙© vọиɠ cuốn trôi, hạ thể lầy lội nhơ nhuốc.
Anh đưa tay sờ soạng, mang ra vệt nước trong suốt, một giây sau liền bỏ vào miệng, còn háo sắc liếʍ ngón tay.
Lâm Hàng bị cảnh tượng trước mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mất tự nhiên hé mở hai chân, thì thầm một câu, “** em đi.”
Trần Trình nghe thấy, nhưng anh cố ý giả vờ như không nghe thấy, sấn người liếʍ vành tai cô: “Em nói cái gì?”
Cô thở hổn hển nhắc lại, “** em đi.”
Giây tiếp theo đại bác dày cộp của người đàn ông chen vào trong cơ thể cô một cách mạnh mẽ.
Trần Trình bị huyệt nhỏ của cô thít chặt, đến nỗi nhất thời quên mất mình phải làm gì.
Lâm Hàng lâu rồi không quan hệ, cảm giác dị vật ở hạ thể khiến cô bất giác ngâm nga, thiếu gia bị thanh âm hỗn loại của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Sau đó dần dùng sức lao vào.
Lâm Hàng rất phối hợp cho anh một số phản hồi khi nòng súng nghiền nát nhụy hoa, làm anh như được cố vũ, gắng sức cấy cày.
“Chậm, chậm đã.” Không biết ở lần thứ bao nhiêu, Lâm Hàng rốt cục không chịu nổi mà khẩn cầu.
Trần Trình vừa đẩy dương v*t vào âʍ ɦộ của cô, vừa nghịch ngợm núʍ ѵú hồng hào, khiến nó trở nên dâʍ đãиɠ: “Chậm em sẽ không thoải mái.”
Trong lần nước rút cuối cùng, hai tay anh đỡ eo người phụ nữ, lực mạnh đến mức hai bầu sữa của Lâm Hàng lắc lư theo chuyển động của anh, vẽ nên những vòng cung gợϊ ȶìиᏂ trong không khí.
Trước khi xuất tinh, anh rút gậy th*t của mình ra, bắn lên chiếc bụng phẳng lì của cô.
Chỉ còn lại mùi vị và hơi thở của hai người.
Anh bế Lâm Hàng vào phòng tắm rửa sạch, người phụ nữ lúc này hai mắt đã mê ly.
Trần Trình mở vòi hoa sen, đang kiểm tra nhiệt độ nước thì bên cạnh anh vang lên một giọng nói yếu ớt: “Anh nhớ em không?”
Anh ngây người, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hàng đang ngồi trên bồn rửa mặt, thân dưới rộng mở, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy nếp gấp hồng nhạt và lông tóc lưa thưa trên đó.
Còn có dáng người cân đối của cô, bầu ngực đầy đặn, hai núʍ ѵú đỏ ngầu vì bị anh cắи ʍút̼, dưới xương quai xanh nổi lên những dấu hôn lớn nhỏ, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ được người suồng sã yêu thương.
Trần Trình lại cứng.
Anh còn chưa kịp trả lời, đã không kìm được vùi mình vào cơ thể ấm áp của cô.
“Ưm…” Sau vài lần xỏ xuyên, Lâm Hàng rên lên một tiếng dài.
“Nhớ.” Cuối cùng anh cũng trả lời.
Nhưng lúc này có vẻ Lâm Hàng đã quên mình hỏi cái gì, bèn bối rối nhìn anh.
Trần Trình giữ chặt eo cô, tiếp tục thọc vào rút ra, nhưng không có trả lời, thân thể va chạm mang theo tiếng nước òm ọp, hết lần này tới lần khác.
Chờ đến khi anh muốn phóng thích, mồ hôi đã túa ra trên trán, rơi xuống cơ thể người phụ nữ.
Lâm Hàng vươn tay đòi ôm, anh liền ôm cô vào lòng, khẽ thở dài đầy thỏa mãn.
Ngày hôm sau Lâm Hàng mở mắt, ngoài đau đầu thì toàn thân cũng đau nhức rã rời.
Cô cúi người nhìn chiếc áo phông nam mình đang mặc, trên đùi còn có vết đỏ rõ ràng, có thể đoán được mức độ kịch liệt của “trận chiến” đêm qua.
Cô quay đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh, bị gương mặt say ngủ của anh dọa thót tim.
Sao có thể là Trần Trình?
Lâm Hàng chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau, vừa mới xoay người chuẩn bị xuống giường, tay đột nhiên bị người đàn ông nắm lấy.
“… Lâm Hàng.”
Giọng nói quen thuộc khiến cô cứng đờ.
*
Vô lại – Trịnh Trung Cơ