Bạch Xu Hòa không hề do dự cầm kiếm gỗ quay người đi tới vị trí lúc trước đứng.
Khi âm thanh từ loa chậm rãi vang lên, mấy bà già, ông già sau lưng bà đã chuẩn bị xong, bắt đầu múa kiếm theo.
Đây không giống với điệu múa quảng trường bình thường, nhất là động tác múa kiếm, khi mà chuẩn rồi thì quả thực rất mãn nhãn.
“Làm sao bây giờ? Hình như mẹ giận rồi.” Kim Huệ kéo tay Hạ Tiến Tài: “Tại anh đấy, lúc trước mẹ đi viện mà anh chỉ biết ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, bây giờ mẹ giận rồi cũng chẳng muốn giúp chúng ta nữa.”
“Em thì sao? Lúc trước mẹ đi kiểm tra, không phải em cả ngày ở trong phòng chỉ biết mua mua mua, cũng chẳng ngừng chút nào. Một tháng có ba mươi ngày, thì có hai mươi ngày là em đang bóc hàng ship, còn không biết xấu hổ mà nói anh à.”
“Hạ Tiến Tài, lẽ nào em không mua cho anh và Ý Ý sao? Anh nói những lời này có còn lương tâm không hả?”
“Phải, em cũng mua đồ cho anh rồi, nhưng cái bộ bảo dưỡng da của em mua mấy nghìn tệ, lại chỉ mua cho anh bộ đồ hơn trăm tệ. Em mua váy mấy nghìn tệ, mua cho anh hai đôi tất, mua cho anh? Kim Huệ, lời này mà em cũng nói ra miệng được!”
Sắc mặt Kim Huệ lạnh xuống, hất tay Hạ Tiến Tài ra: “Vậy sao anh không nói tới em giúp anh mua máy tính, máy chủ linh kiện các thể loại? Còn có cả máy ảnh, có cái nào không đắt hơn đồ trang điểm của em không?”
“Không phải cái đó hai chúng ta cùng dùng chung...”
Tai và mắt của Bạch Xu Hòa rất thính, vừa dạy các học trò già của bà múa kiếm vừa nghe tiếng cãi nhau của Kim Huệ và Hạ Tiến Tài, cũng không để ý.
Vợ chồng trưởng thành, phải học được cách tự giải quyết mâu thuẫn!
“Bà Bạch, đó là con trai con gái bà sao?” Là ông lão phát nhạc ban nãy, tên Đồ Phong, ông ta cũng cầm một cây kiếm gỗ, đứng bên cạnh Bạch Xu Hòa múa kiếm: “Họ tới thăm bà à?”
Bạch Xu Hòa trả lời: “Hai vợ chồng con trai út nhà tôi, nói là không yên tâm về tôi, muốn đón tôi về chỗ tụi nó ở, nếu có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có người chăm sóc.”
“Cũng được mà, người trẻ tuổi bây giờ dù có bận hay là không, trên miệng luôn nói là bận. Mười ngày nửa tháng không nhận được cuộc điện thoại nào, cho dù bận nữa đi thì một cuộc điện thoại vài phút cũng không phải là việc gì khó. Con trai và con dâu của bà rất hiếu thuận, bà có định về đó ở không?”
“Tôi không có ý định đó, người trẻ tuổi có cuộc sống của chính mình huống chi thân thể tôi còn rất tốt, tôi cũng không đi làm phiền chúng nó nữa. Chúng ta già rồi phải cho chúng nó chút không gian, dù sao thì thói quen sinh hoạt cũng không giống nhau, ở cùng nhau cũng không tiện lắm.”
“Cũng phải.” Ông già Đồ Phong cười gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Nói như thế thì bây giờ bà ở một mình à? Không có bạn già chăm sóc, ở một mình quả thật cũng cô đơn.”
Bạch Xu Hòa không đáp lời, bà luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Đợi khi màn múa kiếm kết thúc, ông già Đồ Phong hỏi bà có rảnh không, có muốn đi ăn bữa cơm không, bà vội vàng từ chối.
Ông già Đồ này là người không đứng đắn!
...
“Vẫn thiếu nhiều quá.” Hạ Tiến Văn, con trai lớn bà Bạch lúc này mặt mày buồn bã: “Hay là, chúng ta đem nhà đi cầm cố lấy một khoản, mua nhà tân hôn cho Tiểu Đào.”
“Không được, nói gì thì nói cũng không được đem nhà đi cầm cố.” Vợ Hạ Tiến Văn là Lưu Xuân Phượng phản đối, căn nhà này chính là tâm bệnh trong lòng cô ta: “Tiến Văn, hay là chúng ta đi tìm mẹ xin giúp đỡ, dù sao nhà cũ cũng là của mấy anh em các anh, chẳng bằng bảo mẹ bán rồi chia tiền, sau này chúng ta giúp mẹ dưỡng lão, bây giờ mẹ cũng chẳng ở nữa đúng không?”