Linh Hư Tử thấy thế nói: “Để tôi tới đó cho, chuyện nhỏ này sao có thể khiến tiền bối Bạch động tay.” Nói xong ông lấy ra một lá bùa, quay đầu ném thẳng lá bùa tới cửa bếp, tức khắc những âm thanh ầm ĩ đó không còn vang lên nữa.
Đã nghĩ hết các biện pháp rồi, ông đạo sĩ cũng giúp đỡ ả yêu quái đó, bây giờ Trần Minh thấy Xu Hòa liền nhũn chân, căn bản không dám phản bác cô nửa câu.
Điều khiến hắn càng chịu không nổi chính là, hai ngày cuối tuần đạo sĩ mặt dày kia đều tới nhà hắn, không bưng trà thì là rót nước cho Bạch Xu Hòa. Nhưng phàm là chỉ cần hắn biểu hiện ra thái độ gì không tốt đều sẽ bị đối phương dạy dỗ một trận, bảo hắn tôn trọng Bạch Xu Hòa hơn.
Đúng là khiến hắn tức chết! Hắn không muốn sống nữa, hắn không thể sống được ngày tháng như này.
Trần Minh buồn bực hẹn bạn tốt đi ra ngoài đánh cược một trận, sau khi thua lại đi uống rượu. Uống xong rượu, bạn tốt thấy hắn rầu rĩ không vui mới hỏi nguyên nhân. Nhân lúc đã say hắn bèn nói về những chuyện gần đây, còn nói Bạch Xu Hòa là yêu quái, đạo hạnh rất cao, đạo sĩ cũng bị cô mê hoặc.
“Thật hay giả thế?”
“Thật, tôi nói với ông này, chuyện xảy ra gần đây rất tà môn, tôi dám khẳng định là vợ tôi bị yêu quái nhập. Có lúc tôi nấu cơm trong bếp, muốn nghe họ nói gì trong phòng khách, kết quả ông biết không? Bất kể nghe như nào thì chỉ có thể nghe thấy tiếng nhưng không nghe được họ đang nói cái gì cả, ông nói xem tà môn không, kỳ lạ không?”
“Bảo sao gần đây ông tan làm liền về nhà, cả người còn trở nên lảm nhà lảm nhảm, rượu không uống, cũng không chơi bài, tôi còn tưởng rằng ông quên mất người anh em này rồi.”
“Hự, khoảng thời gian trước không phải là bận nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đuổi ả yêu quái đuổi đó đi sao? Nhưng thất bại rồi.”
“Tôi có một người anh em, điều kiện gia đình không tồi kiến thức lại rộng, hồi trước ngẫu nhiên nghe cậu ấy nói quốc gia chúng ta có bộ môn đặc thù, chuyên môn quản lý những chuyện ma quái như này. Nếu đạo sĩ không chính thống không đáng tin cậy hay là để tôi giúp ông hỏi người anh em kia? Có lẽ thật sự có loại bộ môn đó tồn tại, đến lúc đó là có thể đủ giúp được ông rồi.”
“Thật à?”
“Lúc trước ngẫu nhiên nghe được một lần, cụ thể có phải thật hay không tôi phải hỏi kỹ đã.”
“Anh em tốt, hạnh phúc của tôi dựa hết vào ông. Nếu không đuổi ả yêu quái kia đi, đời này tôi sẽ bị ả ta bắt nạt, phiền ông giúp hỏi người anh em đó, bảo họ tới xử lý sẽ yêu quái.” Trần Minh kích động tới mức hốc mắt hơi ửng đỏ, nếu không phải là một người đàn ông cao lớn thì có lẽ hắn đã khóc vì vui quá rồi.
Đây, đúng là trời không tuyệt đường người mà.
Khi Linh Hư Tử biết Bạch Xu Hòa còn đi làm huấn luyện viên ở một võ đường thì kinh ngạc đến ngây người.
“Nhập gia tùy tục, cho dù là tu đạo thì bây giờ còn không thể tịch cốc, cần phải ăn cơm. Chỉ là đi làm mà thôi, kỳ lạ lắm à?”
Bạch Xu Hòa lái xe, Linh Hư Tử ngồi bên cạnh: “Nếu không đi làm thì không thể mua chiếc xe này. Ở đây nơi nơi đều có camera theo dõi rất không tiện, chạy nhanh một chút có lẽ còn sẽ bị quay chụp lại rồi lên tin tức, bị người ta nhìn như khỉ. Dùng bùa ẩn thân cũng không tốt, nói không chừng ở góc nào đó có một camera đang quay, nếu xuất hiện ở đây hay biến mất ở kia, e là sẽ dọa sợ người ta, rồi trở thành sự kiện lạ.”
Linh Hư Tử: Tiền bối Bạch nói có lý.
“Lái xe thật ra thoải mái hơn dẫm lên phi kiếm, có thể thoải mái hơn thì hà cớ gì lại chịu tội chứ.”
Linh Hư Tử: Bạch tiền bối nói đúng.