Lưu Tài thả lỏng vai một chút, trong miệng hùng hùng hổ hổ.
“Mẹ nó. Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Mấy nhóc con bọn mày im lặng chút cho tao. Nếu không —”
Hắn cười nham hiểm, khoa tay múa chân con dao trong tay để uy hϊếp, dứt khoát nói.
“Sẽ cắt lưỡi của chúng mày!”
— Một tràng âm thanh sợ hãi bị kiềm chế.
Tiểu A Lương nằm thoi thóp trên mặt đất, phía sau đầu đau âm ỉ giống như bị va đập mạnh vào vật gì đó, vừa đau vừa choáng váng. Cổ tay bị sợi dây thừng ma sát, miệng bị dán băng dính. Ngay cả sức lực ngồi dậy cô cũng không có.
Ầm —
Trước khi rời đi, người đàn ông đóng sầm cửa lại. Sau đó vang lên âm thanh khóa cửa.
Tiểu A Lương cảm thấy có vật gì đó đâm sau lưng cô, người nặng nề. Cô đợi một lúc mới chậm rãi mở mắt ra.
Mặt đất vẫn còn bùn, gồ ghề, phủ rơm bên trên. Phía trên là hai xà ngang bằng gỗ, không có trần nhà, giống một nông trại cũ. Bức tường bên cạnh có cửa sổ cũ cao.
Sau đó, Tiểu A Lương thấy mặt những đứa trẻ đang co ro trong góc.
Có một chị mười ba mười bốn tuổi. Những đứa trẻ khác dựa sát vào chị, sợ đến run rẩy. Tổng cộng có tám người, nhìn nhỏ tuổi hơn cô.
Có lẽ dáng vẻ chỉ có ba đến năm tuổi, ánh mắt cũng đỏ hoe, khóc sưng lên, trên người cũng có vết thương. Bọn trẻ co rúc vào nhau, khóc thút thít như đàn con không tìm thấy mẹ.
Vì miệng bị dán băng dính, nên ngay cả khóc cũng không khóc ra tiếng.
Tiểu A Lương cũng sợ phát run, không nhịn được rơi nước mắt. Chỉ là có lẽ mới gặp người xấu một lần cách đây không lâu, mặc dù cô sợ, nhưng không đến mức mất lý trí.
【 Bố sẽ tìm đến. 】
【 Bố nhất định sẽ… Sẽ cứu mình. 】
Tiểu A Lương há miệng run rẩy, thẩm nhủ trong lòng. Giống như trước đây, bố nhất định sẽ đến. Sau đó bố sẽ giống như một vị thần bảo vệ đánh người xấu đi. Cho nên… Cho nên trước khi bố đến, bây giờ cô phải bảo vệ mình thật tốt trong tay người xấu.
【 Không sợ… Không sợ… 】
Hai tay bị trói sau lưng, lúc đứa trẻ ngồi dậy rất khó khăn. Cô lau nước mắt trên mặt lên vai. Tiểu A Lương nghe chú Trương nói, kẻ lừa đảo bắt cóc đứa trẻ sẽ bán đi, sẽ không chết.
【 Sẽ không chết… Không sao. Không sao đâu… 】
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu A Lương làm thế nào cũng không lau hết nước mắt trên mặt được. Cô cố gắng không run lên, sống mũi cay cay, nước mắt thấm ướt bả vai.
【 Đừng khóc… Đừng khóc. Không được khóc. Khóc rồi sẽ không còn sức, sẽ không chạy được… 】
Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh mở khóa. Bọn trẻ ở trong phong trong nháy mắt run lên, co thành một đám như gà con.
Đi vào là người đàn ông vừa đi kia. Hắn cao khoảng chừng một mét bảy, tóc nhuộm màu vàng, nhìn trông giống lưu manh. Nhìn hắn giống bị người ta đánh một trận, khóe miệng bị rách, sắc mặt khó coi.
“Mẹ nó. Đứa nào cũng chỉ biết sai khiến ông đây. Hừ!”
Lưu Tài đi đến, tiện tay bắt một đứa trẻ, xé băng dính trên miệng ra, còn chưa nói gì đã bị tiếng khóc tê tâm liệt phế kia làm đau màng nhĩ. Tóc vàng cực kỳ phiền não. Tát một cái, không hề nương tay.
Bốp!
“Tao nói rồi. Con mẹ nó, không được khóc, không được khóc. Ồn ào quá!”
Bé trai bị tát sững sờ. Trên làn da non nớt nhanh chóng hiện năm ngón tay màu đỏ máu, nhìn mà đau lòng.Tóc vàng không nhịn được. Hắn nắm tóc đứa trẻ:
“Tao hỏi mày. Nhớ tên mình không? Bố mẹ là ai? Có nhớ số điện thoại không?”
“Hức… Mẹ… Mẹ…”