Tô Yểu bây giờ, mỗi một nụ cười đều là phong tình, dễ dàng bắt được trái tim Lục Chi Châu xoa nắn.
“Cảm ơn rồi sao? Em không quan tâm, em muốn cảm ơn anh, em muốn trả ơn anh!” Con ngươi lấp lánh của Tô Yểu nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nhìn thấu anh.
“Báo đáp như thế nào?” Lục Chi Châu thật sự có chút chờ mong, Tô Yểu say rượu sẽ báo đáp anh như thế nào đây?
“Em muốn lấy thân báo đáp!” Tô Yểu nói to không chút e thẹn, uống say khiến cô hoàn toàn không ý thức được những lời này nghiêm túc đến mức nào.
Có lẽ người nói vô tâm nhưng người nghe lại cố ý.
Ánh mắt Lục Chi Châu bởi vì những lời này mà trầm xuống: “Muốn làm như thế nào?”
“Như vậy.” Tô Yểu buông cổ anh ra, bắt đầu cởi nút áo của anh. Lục Chi Châu quen với việc cài cúc áo sơ mi tỉ mỉ đến tận trên cùng, cho nên nói Tô Yểu đang cởi nút, không bằng nói là đang tra tấn anh.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại sờ tới sờ lui, vuốt ve yết hầu, uống say xuống tay lại không chút nặng nhẹ, thỉnh thoảng móng tay cọ đến da, chọc vào cằm, rất đau và ngứa, không phải tra tấn Lục Chi Châu thì làm cái gì.
Cô lăn qua lăn lại một lúc lâu mới cởi được một cái nút áo, sau đó không còn kiên nhẫn, đưa tay muốn kéo áo sơ mi của anh ra, trong miệng còn lầu bầu: “Cái nút này thật phiền, Lục Chi Châu, sao anh lại mặc quần áo chứ, thật phiền phức.”
Những lời này làm cho người đàn ông dở khóc dở cười: “Không mặc quần áo chẳng lẽ ở truồng sao?”
Nhưng hiển nhiên cô đã say, chuyên tâm cởϊ qυầи áo, hoàn toàn không phản ứng với lời nói của anh.
Lục Chi Châu nghĩ thầm may là cởϊ áσ sơ mi ở phía chính diện, nếu ngược lại thì sợ là sẽ bị cô siết cổ đến chết.
Người đàn ông nắm lấy bàn tay làm loạn của cô: “Yểu Yểu, em không mệt sao? Say rồi đi ngủ nha?”
Lục Chi Châu đang cho cô cơ hội, người đẹp trong lòng, ai nguyện ý làm Liễu Hạ Huệ, nhưng nghĩ đến cô uống say, làm nữa sẽ khó chịu, sợ ngày mai cô dậy không nổi.
Ai ngờ anh đau lòng cô nhưng Tô Yểu lại không cần anh đau lòng: “Được, anh nhanh cởϊ qυầи áo đi, chúng ta ngủ cùng nhau.” Nói xong còn làm nũng.
Lục Chi Châu bất đắc dĩ, lại bị kéo xuống, bộ quần áo này cũng không cần mặc nữa, chỉ đành tự mình cởi nút áo.
“Cơ bụng nè, Lục Chi Châu, cơ bụng của anh đã cho người phụ nữ nào thấy rồi?” Tay Tô Yểu sờ lung tung, không hiểu sao lại bắt đầu ghen.
“Chuyện này thì nhiều rồi.” Là một diễn viên, phần lớn khán giả đã thấy qua.
“Hừ, sau này không được cho những người phụ nữ khác thấy, phải thủ thân như ngọc, có biết không?” Tô Yểu lui về phía sau, nắm phần thắt lưng của Lục Chi Châu kéo lên giường.
Lục Chi Châu không đứng vững, ngã xuống, nếu không phải anh chống tay thì có lẽ đã đè đau Tô Yểu.
Thật sự là uống say rồi, không biết thu liễm chút nào, cũng không biết mình đang nói cái gì, làm cái gì, chờ ngày mai tỉnh lại, nếu còn nhớ rõ, cô phải kiếm quần mà đội mất.
Tô Yểu ngẩng đầu, cắn môi mỏng của Lục Chi Châu.
Cô đã chủ động như vậy, Lục Chi Châu làm sao có thể cự tuyệt, cúi người xuống...
—
Lúc Tô Yểu ngủ say là gần bảy giờ tối, mặt trời lặn xuống, bầu trời ngoài cửa sổ tràn ngập tia sáng, cả thành phố đều được bao phủ trong ánh nắng, thậm chí không khí cũng có màu hồng nhạt.
Cửa sổ chỉ kéo rèm che mỏng, không kéo rèm che nắng, cho nên có ánh sáng chiếu vào, Tô Yểu ngủ không thoải mái, nhíu mày.
Lục Chi Châu mặc quần xuống giường, kéo rèm cửa sổ, những vết xước trên lưng người đàn ông cũng chìm trong bóng tối.
Hôm nay, Tô Yểu vô cùng nhiệt tình, chủ động giống như con mèo hoang nhỏ. Đây là một Tô Yểu mà Lục Chi Châu chưa từng thấy qua.
Cô giống như một kho báu, thỉnh thoảng có thể tìm thấy những điều bất ngờ mới.
Mặt khác, anh và Tô Yểu cũng càng ngày càng ăn ý ở phương diện này.
Còn nhớ lúc ban đầu, cô còn không biết nên đặt tay chân ở đâu, hiện tại lại có thể mở miệng chỉ cho anh nên làm thế nào.
Lục Chi Châu thu dọn quần áo bẩn trên giường, bỏ vào giỏ giặt, bật điều hòa lên, rón rén ra khỏi phòng, cô ngủ thϊếp đi, Lục Chi Châu lại hơi đói bụng.
Nấu chén mì ăn, đợi lát nữa nếu cô tỉnh lại thì ăn sủi cảo, nhưng Lục Chi Châu đoán đại khái tối nay cô sẽ không tỉnh, vừa rồi náo loạn dữ dội như vậy, ngày mai không biết sẽ oán giận anh như thế nào.
Trong lúc Lục Chi Châu đang ăn mì, có tiếng điện thoại vang lên trong phòng khách, là điện thoại của Tô Yểu, anh đi qua nhìn thoáng qua, là Tô Vệ Đông gọi tới.
Anh hơi muốn nhận nhưng lại sợ cô tức giận, cuối cùng vẫn chỉ tắt âm.
Hết cuộc này đến cuộc khác, đại khái gọi bốn lần thì Tô Vệ Đông không gọi nữa, chuyển qua gửi Wechat.